Page 187 - mudoso72
P. 187
Muõ Ñoû 72 187
Tiếng thằng bạn loáng thoáng bên tai, “nó nói, tới Vườn Tao Ngộ bữa nay,
nó thấy tao … ngộ quá! Hi hi hi!”
Tôi xoay lại để chiêm ngưỡng nụ cười của con người có thể khôi hài vào
lúc .. lâm li thế này cũng để bày tỏ sự thán phục phong độ dạn dày của hắn
mà tôi vừa muốn có ban nãy. Nhưng nụ cười của hắn, nếu có thể gọi được
như thế, lại méo mó một cách thảm hại!
Tội nghiệp cho sự cố gắng dối lòng của nó, tôi cũng ráng cười theo và bắt
chợt thấy nó nhìn tôi bằng cái nhìn của tôi đang nhìn nó.

(Saigon tháng 10 năm 72)
Không ngờ sau gần 40 năm hoạn nạn chất chồng, “phong trần đến cả sơn
khê, tang thương đến cả hoa kia cỏ này!” tôi lại còn có thể thấy được “trọn
bộ” một bài viết tếu của mình đăng thành hai kỳ trên trang Văn Nghệ Kaki
của Tuần Báo Văn Nghệ Tiền Phong cuối năm 72 ở Saigon.
Vợ tôi vừa về Saigon hầu hạ, chăm sóc nhạc mẫu tôi trót tháng thì cụ mãn
phần. Tang lễ xong nàng trở về với tôi, với người chồng chung thủy bền
lòng … thủ tiết chờ nàng đến gần hai tháng.
Cả tôi lẫn nàng tuy đã đứa trước đứa sau dắt nhau vào cõi …lục tuần,
nhưng tôi vẫn quen gọi người bạn đời tận tụy của mình bằng chữ “nàng”
vì tôi đã quen gọi như thế đã hơn 40 năm nay. Cái gì đã thành quen, tôi
khó mà bỏ được huống hồ là tiếng trìu mến trân trọng gọi vợ mình mấy
chục năm nay, cho nên xin quý vị độc giả thân mến thông cảm và châm
chước cho


Ngày thứ nhì sau khi chúng tôi “đoàn tụ” nàng long trọng trao cho tôi một
phong bì lớn dán bằng giấy hoa gói quà; nàng vừa cười cười vừa … tra
mánh: “Có một người vẫn còn đẹp lắm ở gần nhà anh hồi đó, cô ấy hỏi
thăm em về anh quá trời và còn gởi quà cho anh đây nè”.
Là chiến sĩ dạn dày chiến trận, lại còn trải qua cả mấy lần bị thẩm vấn cùng
mấy mươi lần khai lý lịch trích dọc, trích ngang trong trại tù của cộng sản,
tôi không coi cách “khai thác … tù binh” sơ khởi này vào đâu nên làm mặt
tỉnh; lại càng “yên chí nhớn” hơn nữa vì sau mươi giây “định thần” được,
tôi nhận ra tờ giấy gói quà đó là giấy tôi mua ở Walmart hồi năm ngoái
chưa dùng hết, lâu nay vẫn nằm trong closet.
Món quà này chắc là của vợ tôi tặng, hoặc nếu có … người nào đó “từ …
trăm năm” liều mạng vuốt râu … “sư tử” gởi “Sư Tử Airline” đem quà về
cho tôi thì món quà gởi cũng vô hại, nó được gởi “open” không gói; nó
phải “absolutely clean” dưới mắt bất cứ ai.
Tôi trả treo vừa thăm dò vừa ghìm nước trong ván … cờ thế vợ tôi vừa
bày ra.
“Gần nhà anh hồi đó có nhiều người đẹp lắm, nhưng đâu có ai dám chú ý
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192