Page 184 - mudoso72
P. 184
184 Muõ Ñoû 72
Vợ và...
Những Ngày Đầu Đời Lính.

(Tiếp theo trang 171)
Tôi khẩn khoản,
- “Xin em tha thứ, anh
lỡ dại mồm dại miệng,
xin em bỏ qua đừng
chấp làm gì, khi nào
ca khúc khải hoàn tức
là khi về … phép anh
sẽ tạ lỗi với
em cẩn thận, nhưng
bây giờ việc binh gia
là trọng, anh phải lên
đường. Em hãy tạm
ngưng khóc kẻo cái
chí nam nhi của anh
nó … lụt mất, vả lại
hôm nay đã là hạn chót để anh trình diện rồi, lơ mơ là mang tội “bất phục
tòng” đó em ơi! Mang phải cái tội đó là làm xấu hổ tông môn và đời anh
sẽ đen như mõm chó … ngay lập tức!”

Không , không đâu, trăm lần không ngàn lần không; tôi sẽ không bao giờ
mang tội bất phục tòng vì binh nghiệp của tôi sẽ rực rỡ, sáng trưng như đèn
pha xe hơi tới nỗi cả những ông thầy bói … mù (thứ thiệt, có giấy chứng
nhận mù đàng hoàng) còn thấy được cơ mà. Chỉ cần vài bước thôi (sau khi
màn chia tay với vợ tôi chấm dứt) tôi sẽ bước qua cánh cổng sắt nặng nề
kia là a lê hấp bước ngay vào một cuộc sống mà radio, TiVi mô tả là hết
sức hào hùng lẫn cả bay bướm huê dạng nữa.
Tôi sẽ không còn là gã Trần Công Khai, thư ký cạo giấy quèn, ngày hai
buổi lọc cọc đạp xe đi làm, cuối tháng lãnh lương đem về “nộp” hết cho
vợ để hân hoan nhận lại vài trăm lẻ ăn xôi, uống cà phê bí tất mỗi sáng hay
thỉnh thoảng đem cái đầu bờm xờm ra gặp ông hớt tóc … lộ thiên dựa theo
vách tường sau lưng rạp ciné Tân Đô cho ổng … phát quang.
Hừ! Bây giờ tôi là quân nhân Trần-Công-Khai với quân phục màu lá rừng,
giày “bôt đờ sô” cứng như sắt, với bộ ngực tuy hơi “oméga” chỉ có 68 cm
nguyên vòng số 1, nhưng lúc nào cũng ưỡn ra phía trước và đôi tay khuỳnh
khuỳnh làm gồ ghề mọi cử động. Tôi sẽ biến ngay tút xuỵt thành một anh
hùng, một thiên thần mũ … mũ … mũ…tạm thời chưa biết là mũ gì cả
nhưng trông rất là oai vệ. Mỗi khi ra đường dù biết rằng tôi đã có vợ nhưng
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189