Page 130 - mudoso72
P. 130
130 Muõ Ñoû 72
as you can see north and south the road is covered with refugees.”

Sáng ngày 29-4-1972, hai Đại Uý George Philip và Bob Redlin lái chiếc
Jeep đến bộ chỉ huy Lữ Đoàn 369 tìm và gặp Thiếu Tá Sheridan. Câu nói
đầu của Đại Uý Philip: “Thiếu Tá đã nhìn con đường ngoài quốc lộ chưa,
hàng ngàn người dân đang tràn ra quốc lộ, chạy nạn từ Quảng Trị về. Hai
hướng bắc và nam con đường đầy người tị nạn.”

George Philip had not overestimated. There were literally thousands of
people moving southward. There were not any soldiers in this group: only
the very old, very young, the sick, the blind, the wound. Women were tot-
ing their few possessions in one basket, which was balanced on the other
end of a carrying stick by their babies. The Marines gave them food, water,
money. Their generosity could not alleviate the suffering of the people as
their numbers were too great.

George Philip đã không nói lố. Đúng là có cả hàng ngàn người đang di
chuyển về hướng Nam. Trong đoàn người nầy, không có một người lính
nào cả, chỉ toàn người già, trẻ thơ, người mù lòa, người bị thương. Các phụ
nữ cõng các con thơ và mang một ít đồ dùng của họ trên chiếc đòn gánh.
Những người lính Thủy Quân Lục Chiến đã tặng đồ ăn, nước uống và cả
tiền nữa. Nhưng tấm lòng hảo tâm của họ không đủ để bù đắp những gì
mà những người dân chạy loạn đang phải gánh chịu, bởi số lượng người
quá lớn.”

Khoảng giữa trưa, pháo binh cộng sản Bắc Việt đã bắn vào đoàn người tị
nạn nầy. Tuy vậy, giòng thác người vẫn tiếp tục chạy về hướng nam, vượt
qua vị trí Lữ Đoàn 369 TQLC cho đến khuya.

Ngày 30-4-72, vào xế trưa, hàng trăm người lính thất lạc đơn vị và hàng
ngàn người dân tị nạn vẫn tiếp tục chạy về hướng Nam, nhưng họ lại bị
pháo binh cộng sản chận bắn tiếp. Thiếu Tá Bob Sheridan kể thêm:

The column continued for hours and I though it would be impossible to
witness a worst sight when just after noon, the North Vietnamese gunners,
for some reasons I’ll never know, opened fre with their large artillery guns
on the column. Hundreds were killed and maimed, yet the rest continued
to fow southward. We could not return artillery fre as the enemy’s guns
were well out of our guns. Any respect I had for the North Vietnamese
military, I lost that day. His forward observers, who were directing this
withering hail of fre were close enough to determine that these were most-
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135