Page 109 - mudoso72
P. 109
Muõ Ñoû 72 109
thầy trò nằm cạnh nhau, trời trong và đẹp, những vì sao trên cao không
sáng bằng sao ở Thường Đức. Đầy kể cho Chương nghe về những người
người lính trong Đại Đội đã hy sinh ở đấy, về những người bạn ĐĐT và
Trung đội Trưởng đã nằm xuống, Chương nhớ vô cùng những người lính
trong ĐĐ trước đây, mỗi lần nói chuyện với họ, Chương luôn thấy ấm áp
và một sự khoan khoái trong lòng, những người mà mới chuyện trò với họ
hôm qua, hôm nay đã hy sinh, chịu đựng gian khổ và hiểm nguy, để được
gì ngoài tình yêu quê hương.

Đêm mấy tháng trước ở đó đâu có yên lặng như thế này, mà chắc cũng
không yên được lâu đâu, chúng đang chuẩn bị đấy, khi chúng im lặng là
chúng đang chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo. Không biết cả hai thiếp
đi được bao lâu, có tiếng súng nổ ran từ phía đầu cầu. Trời mờ sáng, địch
bắt đầu tấn công. Chương và Đầy gom mấy dây đạn lại. Chúng xuất hiện
ngay dưới chân cầu, những người lính Dù chuyển đổi vị trí ẩn nấp. Có
tiếng ì ì từ xa, xe tăng địch tới. Chẳng còn gì ở đây cả, chỉ còn ít cây M72,
mấy ngày nay, Dù vừa di tản vừa phải chiến đấu, đạn dược, lương thực
đã cạn, chưa được tiếp tế. Hai chiếc xe tăng địch đi đầu khai hỏa, địa thế
trống trải, chúng bắn dọc theo cầu, pháo tăng nổ cấp tập trên mặt cầu, quân
Dù rút dần về phía đầu bên này, một viên đạn pháo xe tăng nổ ngay chỗ
Đầy nằm cách Chương mấy thước, Chương bò tới, Đầy bị trái pháo nát
bấy người, nhìn thấy Chương, anh chỉ kịp thều thào “Trung Úy...” rồi ra
đi. Chương nắm tay Đầy, vuốt mắt cho người lính thương yêu, người đã
sống chết với anh bao lâu nay nơi chiến trường và săn sóc Chương trong
những ngày đau đớn. Chiến tranh chưa ngưng, còn tàn hại tới giây phút
cuối cùng, chàng nắm cây M16 nghiến răng bắn một loạt về phía mấy tên
VC đi đầu. Tiếng tăng mỗi lúc mỗi gần, Chương tuyệt vọng, mấy tháng
trước mình đã không chết ở Thường Đức, giờ mình chết ở đây, cũng không
sao, Chương rút khẩu colt, lên đạn. Tiếng xe tăng nghe càng rõ dần, nhìn
Đầy nằm bên cạnh, anh thì thầm: “Thầy trò mình có nhau, Đầy a!ỉ”. Một
tiếng vang lên, không phải Chương đang lao xuống từ ngọn đồi 1062, anh
đang lao xuống một vực sâu, sâu lắm.

Trưa 30 tháng Tư, sau khi Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng, dân chúng
xuôi ngược trên cầu xa lộ nhìn thấy xác hai người lính Nhẩy Dù, trong đó
có một người cụt mất một chân và tay họ nắm chặt lấy nhau.

VIẾT THÊM CHO LỜI KẾT

Trận Thường Đức có thể nói là trận đánh lớn nhất của SĐ Nhẩy Dù, hơn
3 tháng quần thảo với hai SĐ cộng quân là SĐ 304 và 324, thêm nhiều
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114