Page 106 - mudoso72
P. 106
106 Muõ Ñoû 72
Trung Úy của mình không kém gì Tâm Anh, có điều hai tình thương khác
nhau; với Đầy, Chương là một cấp chỉ huy gương mẫu, can đảm và thương
yêu binh sĩ hơn cả tình đồng đội, những ngày ở Bệnh viện, đã bao lần Đầy
ngăn nước mắt khi nhìn Chương trong hình hài không còn nguyên vẹn.

Tâm Anh bỏ ngang việc học, nàng không còn tâm trí để nghĩ đến sách vở,
nàng đi hát để tìm quên. Nhờ làn hơi thiên phú, chỉ trong thời gian ngắn,
tiếng ca nàng vút cao trong nền ca nhạc ở Sài Gòn, nhiều nơi săn đón mời
nàng hát cho phòng trà của mình, Tâm Anh chọn chỉ hát độc quyền cho
Tự Do, một phòng trà mà lúc còn sống Chương rất thích. Ơ đây, nàng như
thấy Chương của một ngày mà Hey Jude, don’t let me down, ngày hai
người quấn quýt bên nhau với tiếng hát của Billy Shane, của Strawberry
Four. Nàng cũng thuộc lòng câu thơ Chương làm cho nàng trong một lần
lên Đà Lạt thăm Chương về:

Anh cứ sợ rồi mình sẽ quên nhau
như con đường nơi đó
như ngày nao trên thềm phố chợ
sáng Chủ Nhật
em chờ anh
vẫn trên cao là những nhánh thông xanh
và dưới thấp là mặt hồ yên lặng
có phải mùa Thu làm mắt em xa vắng
rồi mình sẽ quên nhau

Tâm Anh rưng rưng nước mắt, đấy, anh ơi, đang yêu nhau mà anh cứ nghĩ
đến chuyện cách chia, giờ ta xa nhau thật rồi, xa nhau vĩnh viễn, em giờ
đây như rừng thu. Anh đang yên nằm ở đâu, sao người ta không đem anh
về cho em? Tâm Anh vẫn buốt lòng mỗi khi nghĩ tới Chương.


Chương ở trên một căn gác nhỏ, có Đầy lo cho mọi chuyện, thời gian đầu
khi còn phải tới lui bệnh viện cho các Bác sĩ tái tạo lại khuôn mặt, Đầy vẫn
lái xe chở Chương trên cái xe jeep mà TĐ cung cấp, khuôn mặt chỉ làm đỡ
được phần nào trong sự tàn phá của trái pháo, khi soi gương, Chương cũng
không nhận ra mình, chiến tranh ghê gớm quá.


Cứ mỗi tối, đúng 10 giờ, Tâm Anh xuất hiện trên sân khấu Tự Do, sau lời
giới thiệu, nàng bước ra trong chiếc áo dài lộng lẫy, Tâm Anh cúi chào
khán giả, mái tóc ngang vai xõa xuống che khuôn mặt u buồn, nàng hất
mái tóc ra phía sau, giọng hát cất lên, nàng hát như gửi hồn vào một thời
nào đó, có lúc nức nở như gửi tiếc thương cho một ai ở nơi xa xôi.
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111