Page 104 - mudoso72
P. 104
104 Muõ Ñoû 72
ly và hỏa tiễn 122 ly được địch bắn xối xả vào vị trí quân Dù. Những mục
tiêu tác xạ chúng đã tiên liệu trước và tiền sát của chúng từ những ngọn
đồi chung quanh gọi pháo chính xác, suốt một ngày, Dù bị cầm chân. Đại
Đội Chương mất một Th/U Trung đội trưởng và 5 binh sĩ cùng khoảng một
chục bị thương.

Lệnh từ TĐ cho ĐĐ Chương lùi lại, bố trí tuyến phòng thủ đêm lấy sức
cho cuộc tấn công ngày hôm sau. Rạng sáng, ĐĐ Chương, bọc qua hướng
khác, nơi có nhiều dốc đá thẳng đứng, hướng này địch có lơ là vì không
nghĩ Dù sẽ chọn để tấn công. Pháo ta dồn dập đổ xuống đỉnh đồi, địch co
cụm trong hầm hố tránh pháo, lính Dù bám từng hốc đá âm thầm leo lên
,khi gần tới đỉnh đồi, họ đồng loạt khai hỏa xung phong. Dù dùng lựu đạn
ném xuống hầm, bị bất ngờ, chúng hốt hoảng bung hầm chạy. ĐĐ Chương
chiếm được đồi 1062 nhưng ngay lập tức, địch pháo kích dữ dội với đủ
loại pháo từ những ngọn đồi chung quanh. Lính Dù nhờ có hầm hố kiên
cố sẵn của bọn chúng, tránh được nhiều thiệt hại. ĐĐ Chương được lệnh
bố trí giữ ngọn đồi, sáng hôm sau sẽ có một ĐĐ bạn lên tăng cường nhưng
tối đó, Chương không thể giữ được ngọn đồi mà suốt ngày hôm nay đã
đổ bao xương máu mới chiếm được. Mới chập tối, địch pháo tàn sát ngọn
đồi rồi cho nguyên một Trung đoàn xung phong tái chiếm. Ơ tuyến phòng
thủ phía Tây, Th/U Thành, một Trung đội trưởng xuất sắc của Chương gọi
máy cho biết địch rất đông, đang tràn ngập mục tiêu, Thành xin pháo binh
bắn ngay trên đầu. TĐ cho lệnh Chương rút xuống, Chương gọi máy cho
lệnh, không có tiếng Thành trả lời, tuyến của Thành bị tràn ngập. Thành
bị nguyên một băng AK nát hết người. Khi lính của ĐĐ rút hết, Chương
xuống sau cùng, chàng gọi pháo dập xuống đỉnh 1062. Lúc Chương đang
lao xuống gần chân đồi, một trái pháo nổ ngay cạnh Chương, không biết
của ta hay của địch, Chương thấy tối tăm mặt mũi và rồi không biết gì
nữa.


Ngày hôm sau, một ĐĐ khác được lệnh tấn công tái chiếm ngọn đồi, họ
gặp Chương nằm trên vũng máu, người lính mang máy và cận vệ của anh
nằm chết bên cạnh. Chương bị thương rất nặng, pháo cắt đứt một chân anh,
mặt phủ đầy máu, Chương được tải thương ngay lập tức. Suốt mấy ngày ở
bệnh viện, Chương ở trong biên giới giữa cái sống và cái chết.


Cuối cùng, người ta đã cứu được Chương thoát lưỡi hái của tử thần nhưng
không cứu được cái chân của anh, và khuôn mặt, một mảnh pháo chém sạt
một bên má. Khi tỉnh lại, Chương biết mình bị thương nặng lắm, cái đầu
cuốn trong băng trắng xóa và đau nhức khủng khiếp. Chương cũng biết
mình mất một chân. Các Bác Sĩ khi thấy Chương đã đủ khỏe, họ cho anh
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109