Page 105 - mudoso72
P. 105
Muõ Ñoû 72 105
biết sự thực về khuôn mặt, họ nói sẽ cố gắng đắp vá cho anh nhưng không
thể nào có được hình hài như xưa.

TĐ cho một người lính thân cận của Chương ở hẳn Bệnh viện để chăm
sóc anh cùng với chiếc xe jeep. Đầy, người Hạ sĩ theo Chương từ ngày
Chương gia nhập Nhẩy Dù. Đầy là người lo cho anh từ cái ăn, cái ngủ như
người mẹ hiền, giờ vẫn cạnh ông thầy. Khi ông thầy bị thương quá nặng,
vẫn chăm sóc anh từng li, từng tí. Chương không cho Đầy báo gì Tâm Anh
biết, cho đến một ngày, Chương dặn dò Đầy đến cho Tâm Anh biết tin
nhưng là một cái tin Đầy thấy khó khăn để nói.

Gần hai tháng nay, Tâm Anh không nhận được thư từ hay tin tức gì của
Chương cả, nàng có nghe về những trận đánh xẩy ra với đơn vị Nhẩy Dù
ở đâu đó. Một buổi trưa, một cái xe jeep đỗ xịch trước cửa nhà, nàng thấy
Đầy bước xuống, Tâm Anh chạy vội ra:
- Chú Đầy, Trung Úy không về hả, có thư không vậy chú?
Đầy không nói gì cả, anh bước vào trong nhà, tay cầm chiếc mũ béret đỏ
xoay xoay trong tay.

Nhìn cử chỉ khác thường của Đầy, Tâm Anh biến sắc, nàng đưa tay lên
ngực: gì thế này, có chuyện gì xẩy ra cho Chương rồi sao, đừng nói gì
không may nghe chú Đầy, sao mặt chú lại buồn thế kia, đừng, chắc không
có gì đâu, có gì nói đi, nói đi chú Đầy.
Sau một chút ngập ngừng, Đầy lên tiếng:
- Xin cô bình tĩnh, mời cô ngồi xuống, Trung Úy Chương đã hy sinh, ở
mặt trận Thường Đức, quân địch tràn ngập mục tiêu, chúng tôi không lấy
được xác Trung Úy, Trung Úy đã chiến đấu dũng cảm nhưng địch đông
quá.

Tâm Anh choáng váng mặt mày, nàng buông rơi mình trên ghế, không còn
nghe những gì Đầy đang nói tiếp. Thế đấy anh ơi, sao giản dị quá: Trung
Úy đã hy sinh. Câu nói thật đơn giản mà như đất trời sụp đổ, bao nhiêu
người đã được nghe những câu đơn giản như thế này, bao nhiêu cõi đời
tan nát?


Hạ sĩ Đầy đã hoàn thành nhiệm vụ được Chương trao phó, một nhiệm vụ
khác thường trong bao nhiêu việc Chương đã bảo anh làm trước đây. Công
việc chút nữa đã không hoàn thành khi Đầy nhìn thấy sự đau khổ tột cùng
trên gương mặt Tâm Anh. Nhờ là một người lính tác chiến sắt đá nên đã
kềm chế được mình vì anh hiểu những gì ông thầy mình muốn cho quãng
đời còn lại của ông ấy và nhất là cho Tâm Anh. Đầy cũng thương ông
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110