Page 114 - mudoso72
P. 114
114 Muõ Ñoû 72
nướng cho nhau, chuyện trò tâm sự cùng nhau…
Lán trại của chúng tôi nằm sâu trong rừng, cách con đường xe lửa khoảng
một cây số. Một lán trại tù tương tự nằm phía bên kia đường sắt, đối diện
với lán chúng tôi. Những khi đi lao động tự giác, như để cắt tranh, chặt tre,
đốn cây, làm rẫy, chúng tôi đều bước dọc theo con đường rầy xe lửa, ngang
qua một trạm ga nhỏ mang tên Ga Trảng Táo (*) trước khi tiến vào một
cánh rừng ở xa hơn và rộng lớn hơn. Càng về sau, những chuyến đi càng
ít có hoặc không có lính cảnh vệ đi kèm theo ra bên ngoài trại. Rất nhiều
lần, chúng tôi gặp những chuyến tàu chợ chạy ngang, nhiều gói bánh cốm
của bá tánh quăng xuống cho tù cải tạo chia nhau ăn. Có một lần tổ chúng
tôi nhận được cả chục cây cà rem khi đang còn ì ạch gánh tranh gần con
đường sắt. Phải nói là thần tiên khi mút được một cây cà rem mát lạnh giữa
nắng trưa trong lúc người ướt cả mồ hôi.
Nương theo bìa rừng, cách đường xe lửa khoảng ba bốn trăm thước hay
vào sâu hơn bên trong, thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp một vài bạn tù cải
tạo được vợ lén tìm thăm. Không biết họ liên lạc với nhau như thế nào mà
hay vậy, tôi tự hỏi. Một đôi khi, chính các anh em chúng tôi được nhờ vả
canh me cho các cặp vợ chồng ấy để họ an tâm gặp gỡ, tâm tình. Chúng
tôi thường tình nguyện đi chặt tre, cắt tranh thế cho phần của các bạn may
mắn đó để họ có thêm được thì giờ riêng tư bên vợ hay người yêu. Các
chị thường hẹn hò rủ nhau đi từng nhóm nhỏ hai ba người. Đi cầu may,
không chắc gì sẽ gặp hay kiếm được người mình muốn tìm. Dù không
gặp gỡ được, rất ít khi các chị nhờ chúng tôi trao giùm quà lại cho chồng.
Phần chúng tôi cũng né tránh chuyện nguy hiểm đó, vì quản giáo trong
trại thường xuyên lục soát chúng tôi trong những lần điểm danh khi về
đến trại.
Sau giờ lao động, trong những lúc rảnh rỗi, cùng với cả trăm bạn tù khác,
năm anh em chúng tôi thường hay đứng xa xa, chờ chuyến xe lửa cuối
ngày từ hướng Phan Thiết về Sài Gòn đi qua, nhìn cảnh các cô các bà trên
xe lửa thảy các gói quà xuống cho thân nhân của họ hay cho các tù nhân
đang đứng dọc theo đường xe lửa. Hiện tượng này ngày càng xẩy ra nhiều
và khó cấm cản được. Chính nhờ một chút liên hệ với thế giới bên ngoài,
dù vẫn có khoảng cách, phần nào đã giúp các bạn tù bớt căng thẳng vì cảnh
chim lồng cá chậu, quên đi nỗi nhọc nhằn của lao động cùng cực.


Được tập trung với hành trang đủ cho 7 ngày, để rồi không biết đi về đâu
và không biết ngày về, ngoài chuyện thương nhớ gia đình, lo âu cho vợ
con không biết xoay xở trong cuộc sống mới, nỗi sợ hãi tận cùng cho mọi
người cùng hoàn cảnh là bị lãng quên, bỏ rơi, phụ bạc theo thời gian. Khi
niềm hy vọng đoàn tụ quá mơ hồ, những bạn tù được thân nhân lén tìm
thăm, tiếp tế, là những kẻ hạnh phúc nhất đời, vì biết mình còn được yêu
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119