Page 116 - mudoso72
P. 116
116 Muõ Ñoû 72
tàu. Người nhanh chóng cúi lượm gói quà lẩn mất trong đám đông. Vài
người chạy theo thu lượm những bức thư bỏ vào túi… Cảnh tượng cứ thế
hiện ra trước mắt tôi, thực nhanh, có khi rõ ràng từng chi tiết nhỏ, có khi
chợt đến chợt đi như trong một cảnh phim quay nhanh, hỗn độn.
Chừng mươi giây nữa cái đuôi con tàu sẽ chạy ngang chỗ tôi đứng. Vừa
một chớp mắt, qua khung cửa, tôi thấy 3 cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn đứng
cạnh nhau trên toa tàu, nhìn chăm chú vào đám người bên dưới. Từ trong
tiềm thức, tôi nhận ra dáng hình và đầu tóc quen thuộc của nàng. Trời ơi,
đúng là vợ của tôi, bằng xương bằng thịt, trong chiếc áo ngắn tay màu
xanh da trời, bên cạnh cô em và người bạn gái. Dưới ánh sáng vàng rực
của cuối ngày, chúng tôi nhìn thấy nhau trong tích tắc, kẻ ở trên tàu, người
dưới đất, khoảng cách không xa nhưng tưởng như vạn dặm. Tôi la lớn, gọi
tên nàng, và xoay người vội vã chạy theo con tàu.
Em chồm hẳn thân hình ra phía bên ngoài, tay nắm chặt song sắt, đôi mắt
mở lớn mừng rỡ như muốn thu nhhận tất cả hình ảnh của chồng. Tôi đau
đớn nhìn thấy em gầy gò. Đôi mắt của em, ôi con mắt đã từng nhốt hồn tôi
vào trong đó, vẫn còn nét tinh anh trong sáng và đoan trang của ngày nào.
Tôi bỗng cảm thấy thân hình mình nhẹ hẫng như được đôi tay thiên thần
nâng đẩy, tim tôi như ngừng đập trong đê mê, bước chân tôi như đang chạy
trên mây, tay tôi rộng với về nàng như thể muốn níu ôm lấy em vào lòng.
Tất cả xung quanh tôi như chậm lại, mơ hồ. Cả hai chúng tôi tròn mắt nhìn
nhau trong vô tận. Chỉ có em và tôi hiện hữu trong khoảng khắc thần tiên
này. Qua ánh nhìn, em gởi đến tôi thông điệp “Anh an tâm. Mọi việc ở
nhà bình yên. Em yêu anh. Anh phải sống. Em sẽ chờ đợi với tất cả lòng
trung tín.”
Có lẽ tôi đã chạy theo con tàu chừng mấy mươi bước, tim đập như muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi tôi thấy mình dừng lại. Đứng yên tại chỗ để
nhìn nàng được rõ hơn khi con tàu từ từ đưa nàng xa dần tôi. Dù con mắt
có đuôi, dù cái nhìn kéo dài đầy nuối tiếc, rồi cũng đến lúc mờ khuất bóng
nhau. Tôi muốn em biết tôi đã yêu em đến chừng nào, tôi ước mong có
cánh để bay đến bên em, ôm chặt vào lòng, truyền cho nhau sức sống. Như
hiểu tôi sắp òa khóc vì quá xúc động, nàng thoáng nhẹ lắc đầu, ánh nhìn
thầm nhắc nhở dặn dò đừng bao giờ bày tỏ sự yếu đuối trước kẻ hành hạ
mình. Em đã cho tôi nguồn hy vọng.
Cùng lúc, em gái nàng và cô bạn hứng chí ngoắc vẫy tôi liên tục, miệng
cười tươi rói. Cả hai ra dấu muốn đẩy giỏ quà xuống, nhưng có lẽ thấy
nàng và tôi không có lấy một cử chỉ đồng thuận, nên cả hai cứ mãi do dự
cho đến lúc không còn có cơ hội nữa.
Con tàu xa dần. Tiếng còi tàu báo hiệu sắp quẹo phải và lên dốc con đồi
nhỏ đàng trước như xé lòng. Nàng vẫy tay chào tạm biệt trong giây phút
phân ly. Văng vẳng tiếng khua động của các toa tàu đưa tôi về với thực
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121