Page 118 - mudoso72
P. 118
118 Muõ Ñoû 72
Dr. Zhivago, một biệt danh dính theo tôi trong thời gian kế tiếp.
Tôi ngồi nghe hát mà lòng xúc động cho thân phận. Tê tái nhớ lại giây phút
nhìn thấy em. Nhớ ánh mắt, khuôn mặt, đầu tóc của em. Khi đến bản nhạc
Như Cánh Vạc Bay, với đoạn “Nơi em về ngày vui không em. Nơi em về
trời xanh không em. Ta nghe nghìn giọt lệ rớt xuống thành hồ nước long
lanh,” tôi đã không cầm được lòng và đã khóc nức nở.
Đó là những giọt nước mắt chưa một lần đổ xuống từ ngày vào tù, dù qua
bao nhiêu đọa đày bầm dập thể xác, qua bao nhiêu nhẫn tâm chà đạp lên
nhân phẩm, qua sự chứng kiến cái chết tức tưởi của những bạn tù khác, nay
được dịp vỡ bờ. Một bạn khác ngâm một bài thơ của Hàn Mạc Tử có câu
“Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn tôi bỗng dại khờ” khiến tôi
lại càng xúc động mạnh và để mặc cho nước mắt tuôn trào.
Trong đêm, tôi thao thức khó ngủ, dù sau khi đọc một kinh Lạy Cha và
3 kinh Kính Mừng- như Măng tôi vẫn thường làm trong những lúc tuyệt
vọng sau khi Ba tôi mất. Tôi cầu nguyện, thầm nhớ đến những lúc quấn
quýt đắm đuối bên nàng, chuyện nàng bị sẩy thai sau khi cả chồng và cha
đều đi tù.
Tôi cuộn mình như con sâu nằm trong cái vỏ ngập đầy hình ảnh và tình
yêu thương của nàng, cái vỏ luôn cho tôi sức mạnh tinh thần để nâng đỡ
tôi vượt qua nhọc nhằn thử thách khi nản lòng đuối sức.
Tình anh đó, em cứ cuốn đi
Cứ cuốn đi, cứ cuốn đi, cứ cuốn đi
Theo em đời đời.
Sau đó nàng còn tìm thăm lén tôi được thêm mấy lần, khi ghé nhà một
người làm rẫy không quá xa lán trại, lúc tôi đang lao động ở trong rừng
tranh… Khoảng 2 tháng sau khi nàng có phép thăm và ở lại đêm với
chồng, tôi được thả về nhà trong đợt đầu tiên của trại vào ngày 24 tháng 8,
1977. Sau phân ly thì đến tương phùng. Cứ như thế chúng mình đã sống
chết bên nhau, vượt biển đến bến bờ tự do.
Em yêu dấu, khi ở xứ người, có những lúc tâm hồn anh bị chìm đắm trong
bóng tối, có những lúc anh chạy theo phù du mê muội, những lạc lối đáng
trách, hình ảnh của em trên chuyến xe lửa ngang qua trại tù cải tạo đã làm
anh sực tỉnh, đưa anh về lại con đường chính trực. Con đường của chúng
mình, của hạnh phúc trời ban và của thứ tha.


Anh sẽ chẳng đem theo báu vật gì khi lìa đời, ngoại trừ hình ảnh của em
đi tìm thăm chồng trên toa xe lửa trong ánh sáng vàng cháy của một chiều
tàn.

Qua bài viết này, xin vinh danh các bà vợ, các người yêu và gia đình đã
yêu thương và mang hy vọng đến cho các tù cải tạo qua những năm tháng
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123