Page 117 - mudoso72
P. 117
Muõ Ñoû 72 117
tại.
Tôi lặng người trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngẩn ngơ, tâm trí
hoàn toàn bị tràn ngập bởi hình ảnh của nàng. Tinh thần tôi rối loạn với
cảm giác vừa diễm phúc đê mê trong hạnh ngộ, vừa cay đắng ngậm ngùi
với chia ly. Thể xác như lâng lâng ngây ngất của hoan lạc, choáng váng
xây xẩm như một triệu chứng mất máu. Sự tình cờ may mắn thấy mặt
nhau ngày hôm nay nói lên được định mệnh ràng buộc giữa chúng tôi, làm
chúng tôi càng thêm gắn bó. Chỉ trong một thoáng mà cuộc tình ngỡ như
thiên thu bất tận. Chỉ một lần nhìn thấy nhau trong đớn đau là cả một ghi
nhận nghìn năm không phai.Tuy xa nhau mà tình vẫn còn đầy!
Quay bước trở về hướng các bạn đứng chờ bên kia con đường sắt ở tuốt
phía xa, bước chân tôi lúc đầu chậm nhưng rồi vụt nhanh dần. Trong một
kích thích khó dằn lòng, tôi vội vã kể ngay chuyện vừa mới bất ngờ thấy
được vợ mình đứng trên toa xe lửa cuối cùng. Nghe qua, bạn nào cũng
sững sờ, quá ngạc nhiên trước câu chuyện khó tin vừa xẩy ra. Mà phải, khó
tin thật, ngoại trừ đây là thiên định.
Không thể nào giải thích được vì sao bỗng nhiên trong chiều hôm nay tôi
lại nhảy sang đứng phía bên kia đường sắt. Các bạn tỏ vẻ vui mừng cho tôi
và không tiếc lời khen vợ tôi chịu khó lặn lội đi tìm chồng, rằng đây thật
là một cuộc hạnh ngộ quá đặc biệt. Một bạn còn ý kiến nếu giỏ đồ ăn được
quăng xuống, không chắc gì tôi đã lấy được vì khó chứng minh với những
người lượm được cái giỏ là của mình.
Hân hoan với niềm vui bất ngờ và diệu kỳ ngoài sự tưởng tượng, cũng như
muốn chia xẻ hạnh phúc của mình có được trong chiều hôm nay, tôi kéo
các bạn đến ga Trảng Táo (*), móc hết tiền túi còn lại mua ngay 5 trứng vịt
lộn đem vào trại để cùng nhau ăn mừng.
Tối hôm đó, 5 chúng tôi quây quần ngồi ăn chung với nhau, gồm đồ ăn
do nhóm ẩm thực của đội phân chia cho tổ, chút cơm bo bo và chút canh
bí đỏ nấu với muối, dọn chung với chút đồ ăn riêng của nhau dành dụm
qua lần thăm nuôi trước. Để dành món ngon nhất cho cuối bữa, sau một
vài câu mở đầu, tôi trịnh trọng đặt từng cái trứng vịt lộn vào tay mỗi bạn.
Mọi người ăn một cách chậm rãi, ăn luôn cả cục mề cứng và khen trứng
vịt lộn ngon quá.
Không khí vui nhộn hơn nữa, khi nhiều bạn tù khác trong đội biết tin vui
của tôi đã không ngần ngại mang nước trà (nấu bằng các loại lá lấy trong
rừng), cà phê (pha chế với râu bắp, trộn chung với rễ tranh và cơm cháy),
vài miếng đường tán chặt nhỏ, thuốc lào... đến chung vui với tổ chúng
tôi. Một chương trình văn nghệ bỏ túi không chuẩn bị, không hẹn trước,
tự nhiên thành hình trong đêm. Trong tình thân ái. Ấm cúng. Cảm động.
Khó quên. Bạn nào hát cũng mở đầu bản nhạc với câu gởi tặng cho vợ hay
người yêu ở nơi xa, cho các bạn tù, và cho tôi, mà các bạn bỗng gọi đùa là
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122