Page 113 - DACSAN71
P. 113
113 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015




























y tá. Một cái cốc nhẹ lên đầu:
- Cái ông quan ma mãnh này, xỉu mà còn biết lợi dụng, ôm mông
người ta.
- Xin lỗi cô, đau quá, tay chân nó dại khờ, quơ đại, chứ đâu có ý
gì.
- Thôi được, ngày mai thay băng mới thì anh biết tay tôi.
Ngày hôm sau, khi cô y tá vừa bước vào phòng, tôi nói:
- Cô y tá à, hôm nay xin cô thông lòng nhẹ nhẹ thôi nhá, nhẹ nhẹ
nó không đau, mà có đau cũng đê tơ mê chút ít thôi. Cô mỉm cười:
- Anh quả tình ma mãnh thật, chứng nào tật ấy.
- Nhảy Dù mà cô y tá, anh em thương binh nằm tại đây nói với tôi,
cô đẹp nhất bệnh viện Đỗ Vinh đấy!
- Đã thế, anh càng nịnh đầm, tôi lại cần phải mạnh tay với các anh
mới được, cho bỏ thói ba hoa.
- Nhân danh những đứa con trai còn độc thân, tôi xin được xếp
hàng đứng chờ dưới cột đèn đầu ngõ, trước cửa nhà. Một trận cười ròn rã
vang lên khắp phòng, tiếng ai đó vang to:
- Cô y tá ơi!, cô làm ơn chiụ khó nhận lời đi. Đích thân của chúng tôi 100%
chưa có vợ.
Sau hơn hai tuần chữa trị, chụp quang tuyến, quan tubip bệnh viện nói cho
tôi biết, chùm giây thần kinh radian nơi cánh tay trúng đạn bị đứt, phải
mất nhiêu năm, tay mới hồi phục cử động như bình thường. Từ Đỗ Vinh,
tôi được chuyển sang bệnh viện Cộng Hòa, khu thần kinh để tiếp tục điều
trị.

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118