Page 252 - DacSan69
P. 252
252 Muõ Ñoû 69
Là ra đi anh còn mãi vườn xanh
Môi em lạ chiều nào thơm trái ngọt
Là ra đi anh biết mộng không thành…”
(Loài chim trắng còn xa - Nguyễn Ngọc Nghĩa)

Nhưng, những người lính này lại đều có chung một ước mơ: chiến tranh
chóng kết thúc, và thanh bình trở lại… Họ tham dự vào cuộc chiến để chỉ
mong điều đó:

“…Một đêm tôi mơ thấy mình về quê
Ôi thật là sung sướng!
Tôi ngồi trên một cánh đồng
Tôi nằm trên một bờ ruộng…”
(Mơ thấy - Vũ Thúy Thụy Ca)

để có thể trở về với vợ con như lời thơ của Nguyễn Cát Đông:

“…Một mai trả súng lại đời
Ta về ngủ thiếp bên người tình chung
Bên ta con ngủ an lành
Bên ta vợ bỗng trở mình, gọi: Anh!...”
(Thư cho vợ con ở Cần Thơ - Nguyễn Cát Đông)

Không chỉ là mơ ước một “thanh bình riêng rẽ” - một separate peace
của viên trung úy Henry và cô y tá Catherine trong A Farewell to Arms của
Hemingway - mà còn là mơ ước xây dựng lại đất nước khi thanh bình:


“…Lúa có nghĩ rằng ngày mai sẽ khác
Súng sẽ dùng để đúc lưỡi cày
Mỗi ba trăng lúa vàng tròn hạt
Chim sẽ ca và gió thổi lúa say…”
(Đêm kích dưới chân đồi Pá - Nguyễn Dương Quang)

Những người lính này đã mơ ước như bao người Việt Nam mơ ước. Họ
không tìm công danh trong đời lính. Đại đa số tác giả của những bài thơ
trong tập thơ này là những sĩ quan trừ bị, nghĩa là nhập ngũ theo lệnh tổng
động viên từng thời kỳ… Họ không tình nguyện, họ chỉ thi hành nhiệm vụ
khi được gọi. Ra đi, họ đã có vô vàn những nỗi phân vân:

“…Hình như cây súng con lạ lắm
Sao nó run lên khi đạn lên nòng
Xuân Giáp Ngọ 2014
   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257