Page 251 - DacSan69
P. 251
Muõ Ñoû 251

Để cho em sau này
Anh con người xa lạ
Giữa cuộc đời hôm nay…”
(Người xa lạ- Huy Lực)

Vì người lính chiến nào cũng “Áo
trận sờn vai, giầy sault bụi bám…”
như lời một bài hát:

“…Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ
Có gì đâu giầy áo đó hôi rình
Khi về phố chắc ta thành khách lạ
Thành người điên với dáng thú buồn
tênh…”
(Thư gửi người ở lại - Trần Dzạ Lữ)

Nguyễn Sinh Từ còn mô tả “người
xa lạ” là bản thân mình với những nét rất cụ thể:

“…Ta để tóc để râu như hiền triết
Về phố phường trông dáng rất hung hăng
Người tình cũ ngỡ rằng ta đi biệt
Nên đôi giầy há mõm bước lang thang…”
(Trần tình - Nguyễn Sinh Từ)

Chiến tranh có thể biến những người trẻ tuổi “bạch diện thư sinh”
thành những con người khác sau khi đã cắt đứt những mộng tưởng của họ.
Nhưng dù muốn hay không, họ vẫn phải nhập cuộc, đơn giản vì đó là trách
nhiệm của người trai trong lúc đất nước đang cơn qua phân, ly loạn. Ra đi,
họ không còn dám mơ ước gì cho chính bản thân mình; bởi tương lai đã
quá mù mịt, như xác định rõ ràng của Vũ Hoàng:

“…Như người biết ta có nhiều mơ ước
Mà bây giờ đâu phải lúc ước mơ
Ta lặng câm cúi mặt đợi chờ
Như tử tội đợi đến giờ hành quyết…”
(Mưa xuân ngoài biên khu - Vũ Hoàng)

hoặc bi quan như Nguyễn Ngọc Nghĩa:

“…Em đừng chờ cho anh thôi thương xót
Xuân Giáp Ngọ 2014
   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256