Page 258 - MuDo67
P. 258


Chẳng lẽ tranh cải với Cha; tôi cũng không hiểu ngài muốn nói gì sâu
xa hơn; mà tôi cũng không có một chút xíu thẩm quyền hay hiểu biết vấn
đề to lớn quá sức để đối đáp với người bề trên, nên chống chế:
_”Nước Úc cũng đang tranh cải về việc nhận thêm di dân. Dân đi lậu vào
rất đông, người dân Úc phải đóng thuế nhiều để nuôi họ. Di dân hợp pháp
hay không hợp pháp cũng là vấn đề an ninh của nước Úc. Vào Úc để buôn
ma tuý, phá hoại khủng bố, phá hoại tình đoàn kết, làm xáo trộn đời sống
hiền hoà của người Úc sẽ không chấp nhận được.”
Tôi muốn quay ngược hỏi lại cha một câu, Cha có chịu mở rộng cửa
nhà thờ để nuôi hết những kẻ ăn không ngồi rồi, phá phách nhà thờ, chọc
phá giáo dân không? Nhưng sợ thất kính nên thôi.
Mấy ngày sau, rảnh việc ngồi uống trà tôi có dịp hỏi ông Chánh
vài câu (nhưng cũng phải lựa lời hỏi quanh sợ vi phạm chánh trị với địa
phương):
_”Cha xứ nhà thờ hôm nọ ta đến thăm, cũng làng mình hở Bác?”
_”Không, ông ấy từ xa điều về khoảng 3 năm nay.”
_”Làng ta có ai đến, xin ở lại luôn không?”
_”Không, chỉ có người rời ra Hànội hay vào Saigon làm ăn thôi. Không ai
người ta đến rồi ở luôn đâu! Chật dân ấy mà!

Đi taxi ở Saigon, tôi gặp nhiều tài xế gốc Bắc vào Nam sau năm1975.
Có lần anh tài xế trẻ là dân Nam Định chánh quán, vào Saigon được vài
năm.Vui miệng tôi hỏi anh về đặc sản miền Bắc món gì ngon nhứt. Không
ngần ngại anh cho là thịt chó truyền thống Nam Định là ngon nhứt xứ. Hỏi
anh có vợ con chưa, anh đáp vợ con còn ngoài đó, làm có tiền mới về thăm
dịp Tết. Tết ngoài đó vui lắm, tháng giêng là tháng ăn chơi mà!
_”Ngoài ăn chơi còn có gì?”
_ “Sóc dỉa, tiến lên, tổ tôm, đánh chắn...!”
__”Nếu giàu lên anh có ước mơ gì?”
_”Mang hết cả nhà ra nước ngoài! “
_”Bây giờ thì sao?”
_” Vào Nam kiếm sống trước đã!”

X X X
Chị Mỹ Phượng tâm sự rằng, lần này về Việtnam chị phải nhất định
về quê, nơi chôn nhau cắt rún. Chị rời quê Hải Hậu, tỉnh Thái Bình từ lúc
bé quá chưa biết gì. Năm lên hai bố mẹ mang chị lên Hànội sống. Ông cụ
buôn bán cũng khấm khá. Mỗi ngày bố mẹ thường đếm tiền, chị nhìn xem
thấy nhiều tiền lắm. Chị còn thấy mấy ông tây mũi lỏ ngoài phố nữa.

Nhưng đến cái năm gì đó đang sống yên ở Hànội, con bé năm tuổi hay
   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263