Page 259 - MuDo67
P. 259


tò mò về mấy người dưới nhà quê lên ở nhà bố mẹ, càng ngày càng đông.
Họ giấu tiền trong mũ nón, thậm thì thậm thụt, xì xào nói chuyện gì bí mật
với nhau kín lắm. Thế rồi ùn ùn quang gánh, bao bị kéo nhau đi tàu đi xe
ra biển, xuống tàu thuỷ há mồm đi suốt mấy ngày đêm. Sau này mới biết
là năm 1954 di cư vào Nam, đi tuốt tuồn tuột hết cả nhà, chỉ còn ở lại mấy
người bà con xa dưới quê.Vậy mà cái nỗi lòng nhớ quê nó cứ day dứt;
mình muốn về thăm bà con ai còn ai mất; mình háo hức về làng quê xem
còn có luỹ tre, cây đa đình làng; ngôi nhà to của bố mẹ có còn không?

Ông xã than mệt, cáo ốm không muốn đi về quê vợ bằng xe ôm thuê
chạy cả trăm cây số. Người nhà ông Chánh không ai biết đường đi, người
bên Hải Hậu không biết đường về Xuân Trường. May nhờ ông Chánh tìm
được người tử tế quen thân, bằng lòng đánh xe đi xa, còn biết cắt đường,
biết lối đi tắc về nhanh. Thế là bà Việt kiều Úc vận quần áo tây gọn ghẻ,
xách bóp đầm vui vẻ về quê.
Lời kể chuyện của bà Việt kiều ngồi xe ôm, liều mình về quê như sau:
Tôi háo hức lắm, muốn đi nhanh về quê mình một chuyến. Nếu thấy
vui Tết này sẽ về nữa. Tôi chỉ còn bà con xa thôi, nhưng muốn gặp lại họ
xem ra sao. Anh ấy (bác Tuyến) không đi được, một mình tôi cũng đi. Vì
tôi đã chuẩn bị từ bên Úc, mua sẵn quà cáp, có ít tiền cho bà con nghèo,
em cháu họ tộc.Tôi đã làm bổn phận dâu con theo chồng về quê anh ấy.
Nay tôi làm bổn phận với bố mẹ tôi về quê báo hiếu, viếng thăm mồ mả
nội ngoại gia đình.


Ông lái xe là người tử tế. Bác ấy là bí thư bộ đội, nay đã nghỉ hưu.
Bộ đội địa phương, đại uý hay thượng uý gì đó, giải ngủ về làm hợp tác
xã. Tay lái bác ấy cứng, nhưng chạy xe trên bờ đê tôi sợ lắm, ôm chặt eo
không ngã xuống ruộng thì chết! Eo bác ấy nhỏ hơn bụng nhà tôi, ngồi
chống chân hai bên, hai tay ôm chặt lấy bụng bác, tôi hối bác lái xe cứ việc
phóng nhanh cho kịp giờ. Đường đi cả trăm cây số chứ ít sao! Gió bên tai
thổi ù ù rát mặt, mình không quen đeo khẩu trang khó thở. Cái nón bảo hộ
đội đầu nặng chình chịch.
Xe lên dốc cầu rú ga, tôi phải ghì ôm bác thật chặt, lúc đỗ dốc cầu chúi
nhủi, ngực tôi ép vào lưng bác ấy, ngượng lắm. Bác ấy không lợi dụng cơ
hội đâu; qua ổ gà, chạy chậm tránh dằn sốc, thường hỏi han chăm sóc tôi
thật cảm động. Nhưng khổ nổi bác ấy không nhớ đường làng, cứ đi lạc
lung tung...rồi chạy loanh quanh, mất hết ngày giờ!

Chúng tôi xuống phà qua sông Hồng. Con phà nhỏ chở vài chiếc xe hơi
và khoảng chục xe máy. Khách bộ hành cũng không đông lắm.Nhưng ì ạch
mãi phà mới qua sông, may mà hai bờ không xa nhau lắm, nước không
   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263   264