Page 260 - MuDo67
P. 260


chảy siết. Đi qua đi về chờ đò cũng sốt ruột quá; sợ lỡ chuyến phà về thì
chẳng biết phải làm sao? Điện thoại di động không bắt sóng làm mình lo
quá, nhỡ có kẻ cướp chặn đường thì hết về Úc! Đêm trời lại mưa to nữa
chứ, khổ cái thân tôi! Bên này có cái áo mưa poncho hay lắm, mặc vào che
phủ hai người: chùm người trước, phủ kín luôn người ngồi phía sau, vừa
ấm gió vừa khô. Có hai lỗ thò đầu ra ngoài để thở khỏi ngợp . Cám ơn bác
lái xe, không chuẩn bị trước thì cả hai người bị ướt như chuột lột!
Tôi có gặp mấy người bà con xa, lúc đầu cũng vồn vã nắm tay ôm lưng;
các cháu họ xa nên không khắn khít lắm. Mỗi người một ít tiền và mấy lọ
dầu xanh. Họ khá giả; chắc nhiều bà con Việt kiều về thăm cho tiền cho
quà nên ai cũng quen cảnh đón người từ xa về, giữ thể diện hơn tình cảm
bộc lộ.
Có người hỏi Tết này cô có về quê ăn Tết không? Tôi thật sự không biết
trả lời sao, nói thế nào cho hợp tình hợp lý. Đằng nào tôi cũng đã về quê
mình, giây phút háo hức mãn nguyện đã qua, thoáng một chút buồn nhớ
về bố mẹ, một chút lòng xót xa quê hương, một chút xa vắng bà con ít ruột
thịt. Trời chiều sập tối kéo tôi trở về hiện tại, bác tài xe ôm ngồi chờ lâu
đứng nhìn trời, tôi vội xin kiếu từ để tránh trả lời câu hỏi.
Trên đường về trời mưa như thác đỗ, bác xe ôm căng mắt lái xe cẩn thận
hơn, ít nói chuyện. Lòng tôi cũng đang lo âu, cầu nguyện Đức Mẹ hằng
cứu giúp thương xót. Tôi để ý thấy xóm đạo đầu làng có bia bảng gì đó
dựng bên đường, không có hình tượng thánh giá, nên hỏi bác lái xe là gì?
_“Bia căm thù”.
Nhờ ơn trên, chúng tôi về đến nhà an toàn sau 9 giờ đêm, chồng tôi thức
đợi, lo âu, ánh mắt hơi trách móc. Ai nấy đến hỏi han quan tâm. Tôi mệt
quá, nhưng trút bỏ hết âu lo, cám ơn và cho thêm ít tiền bác lái xe tử tế.
Tôi rất bằng lòng chuyến đi du lịch chung với các anh các chị, giúp tôi
về thăm quê.Tôi nhớ các cháu nội ngoại bên Úc, sẽ mua thêm nhiều quà
cho chúng ăn Tết năm nay.
Người viết xin thêm vài dòng:
Đáng lẽ cuối năm nay(2010) chúng tôi rủ nhau về quê ăn Tết(tây và ta).
Nhưng lỡ book ngày đi sớm hơn, nên lỡ bộ luôn về quê trước Tết. Tưởng
gặp cơ hội vui với Lễ Hội Mừng Ngàn NămThăng Long, cho mấy ông
bà già nhà mình có dịp ra Bắc xem lễ hội ngoài Hànội, coi nó ra làm sao?
Nào ngờ mừng hụt!
Nhưng nhờ chuyến du hành mới được biết thêm nhiều về quê nhà của
bạn mình; về đất nước ta, tuy cùng một giải giang sơn, nhưng mỗi nơi một
sắc thái riêng.
Thôi chờ dịp khác, theo nhóm nhà mình về Hànội ăn Tết Quang Trung
năm sau vui hơn.
Lảo Viên Lang
   255   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265