Page 113 - MUDO83
P. 113
Mũ Đỏ 83 111
cùng nhóm vượt biên bị giải lên nhốt vào khám Chí Hòa. Trước đây,
tôi từng leo lên nóc nhà mình ở EE 10 trong cư xá Bắc Hải vài lần,
nhìn thấy khám Chí Hòa đồ sộ màu vàng, có tám góc với tám khu
nhà. Tôi thầm tự hỏi có khi nào mình vào trong đó!? Vậy mà nay
tôi ở đây, trong một phòng giam vuông vức, khoảng 10 mét ngang
x 10 mét dọc, với chừng trên 40 tù nhân, hình sự lẫn chính trị. Mấy
ngày đầu tiên, toán tù mới chúng tôi được anh tù trưởng phòng chỉ
định chia nhau nằm ở cuối góc phòng, gần hố xí, dần dần được nhích
xa hố xí khi có tù mới nhập vào phòng. Có những ngày số tù trong
phòng lên đến bảy tám chục người, không khí nóng và ngột ngạt, hầu
như không có đủ chỗ để đứng, ngồi, nằm và thở. Ban đêm, chúng tôi
không những phải xen kẻ nằm ngược chiều nhau, mà còn phải cùng
xoay người nằm ép nghiêng qua một phía khi anh tù trưởng phòng
vỗ tay hai cái, rồi hai giờ sau lại cùng xoay nghiêng qua ngã bên kia.
Y như hình ảnh những con cá mòi trong hộp Sumaco!!
Mỗi sáng và mỗi chiều, anh công an trưởng phòng mở cửa,
bước vào điểm danh, đứng trước lằn vạch sơn màu trắng ở nền xi
măng, rộng chừng bàn tay, dọc theo chiều ngang của phòng. Lũ tù
được lệnh sắp hàng đứng sau lằn ranh đó, rồi đếm số. Mỗi lần như
thế, tôi cúi nhìn màu trắng, nao nao nghiệm màu trắng như dấu hiệu
của yếu đuối và đầu hàng, đồng thời tôi cũng cảm nhận màu trắng
ấy cũng là màu tinh khiết của tình yêu vợ chồng chúng tôi hiện đang
bị cách ngăn bởi nghịch cảnh.
Được vài ngày, anh tù trưởng phòng và nhóm anh chị thân
cận của anh biết tôi vốn là một bác sĩ Nhảy Dù nên họ đặc biệt đối
xử tử tế, cách riêng với tôi. Chỗ ngủ của tôi được dời ngay dưới
cửa sổ, thoáng mát hơn nhiều. Họ còn “biệt phái” một bạn tù trẻ lo
tẩm quất cho tôi. Tôi giữ ý tránh tẩm quất nhiều, một phần vì không
muốn mình bị xem cùng phe với nhóm anh chị trong phòng, mặt
khác vì anh bạn trẻ đấm bóp có nhiều ghẻ lở trên thân thể, tay chân
và cả mặt. Tôi may mắn không bị lây bệnh truyền nhiễm ngoài da
này, dù chỉ được cho tắm và giặt áo quần một lần một tuần.
Nằm, ngồi suốt ngày trong một phòng đóng kín, đầy chật người,
không được cho ra ngoài lao động hóng ánh sáng mặt trời, chỉ nhìn
được một khoảng trời qua cái cửa sổ nhỏ chút có lưới chắn, đau đớn,
dằn vặt, không biết chuyện thai nghén vợ ra sao? Nàng sinh chưa?
Tốt đẹp? Trai hay gái? Khi nào mình được trả tự do lần này? Trong
Xuân Quý Mão, 2023