Page 200 - MUDO82
P. 200

Mũ Đỏ 82             198

Bạn bè trong Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù, cấp Th/úy, Tr/úy đều biết
chuyện. Có lần, gần ngày thi Tú Tài 2, em cúp cua nhiều quá, nên
bài vở ứ đọng, dịp đó Tiểu Đoàn về Sài Gòn đóng quân ở Tao Đàn,
em phải nhờ Anh giúp. Chiều hôm sau, em đến tìm Phong, chú lính
cười cười, ”Thiếu Úy mới chép bài cho cô xong rồi, chắc ổng đi
uống cafe’ bên quán, cô ngồi đợi một chút.”

Sau khi anh chết, mỗi lần nhìn lại những trang vở với bút tích của
Anh, em không thể nào cầm được nước mắt, nước mắt nhạt nhòa rơi
xuống trang giấy, trong bóng đêm em ngậm ngùi mong hư ảnh Anh
về, chiếc áo anh mặc cuối cùng em còn giữ, mùi hương vẫn còn đây,
nhưng hình hài đã vùi lấp nơi miền gió cát thê lương.

Em không hiểu là Anh có biết mình bị thương, hay cái chết đến quá
bén ngọt đến nỗi Anh chưa kịp nhận thức ra, thì đã vội từ giã cõi
đời. Em mong một lần nào cho em được gặp Anh để hỏi: Anh chết
thật rồi sao? Em không tin là Anh đã xa em …. thật xa như vậy.!!!

Em đi học, những giờ học trở thành buồn tênh vô nghĩa, em không
còn nỗi náo nức nhìn đồng hồ mong cho sớm hết giờ, em tủi thân
khi trên đường nhìn thấy áo hoa nón đỏ đâu đó ở phố phường,… Em
có gặp Chuẩn Úy Đàm đứng bâng khuâng nơi đường phố Lê Lợi,
một cánh tay băng vải trắng quàng vai, khuôn mặt ngỡ ngàng của
người lính trẻ về thành phố sau cuộc thử lửa Mùa Hè 1972 quá kinh
hoàng …

Sài Gòn sống vội, sống cuồng, nhức nhối với tin chiến trận hàng
ngày đưa về hậu phương… ”Hỡi người chiến sĩ đã để lại chiếc nón
sắt bên bờ lau sậy này ” …Không!!! Anh Phong là người tình bằng
xương bằng thịt của em, không phải là ảo ảnh của một người tình
không chân dung !!!!, Em không nghĩ là em đã mất Anh trên cõi đờì
này

Em trông đợi Anh về hằng đêm, em nghe đâu đây tiếng đàn của
Anh nơi chỗ đóng quân vườn Tao Đàn, em nghe mơ hồ bên tai lời
Anh hát. ”Người ơi, chiều nào có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi. Tình

Xuân Nhâm Dần, 2022
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205