Page 202 - MUDO 81
P. 202

Mũ Đỏ 81                        200

  Lúc đầu tôi đã không nhận nó, tôi cũng nói với Mợ tôi là cái gì thì
trong lính người ta cũng tính hết cho mình, hơn nữa tánh tôi không
thích đeo vàng, nhưng Mợ ép mãi nên tôi phải nhận, tôi bỏ vào túi
chứ không đeo. Đúng là sư lo xa của những bậc cha mẹ trong thời
chiến loạn.

  Tôi nói với anh em:
  - Mình sẽ dùng cái này để tìm ghe đi tắt.
  Buổi sáng thức dậy tôi cùng anh em đi xuống Cầu Xóm Bóng, len
lỏi trong khu làng chài tìm kiếm, cuối cùng cũng có người chịu giúp
cho chúng tôi với giá là sợi dây chuyền vàng này, nhưng người này
nói là phải cho họ ngày hôm nay để họ đi tìm dầu, sáng mai mới
đi được. Chúng tôi đồng ý với người này, và quay lại căn nhà vô
chủ. Sáng hôm sau chúng tôi đến nơi hẹn, trao cho chủ ghe sợi dây
chuyền xong là người này đưa chúng tôi ra biển. Ngồi trên ghe cho
đến khi mặt trời sắp tắt thì người chủ the nói:
  - Phía tay phải là Nước Ngọt thuộc Tỉnh Cam Ranh, em sẽ đưa
mấy anh vô đó vì em không tìm được nhiều dầu để chạy xa hơn nữa.
  Tôi nghĩ:
  - BMN không nói trước cho mình biết, mới chạy có một ngày mà
đã kêu hết dầu rồi. Nhưng thôi kệ nó đi. Tôi nói:
  - Ừ thôi cũng được đi.
  Người chủ đưa chúng tôi vào bờ, trời thì mưa lất phất, bãi cát này
cũng nhỏ, nhìn lên bãi chỉ thấy có một cái chòi cây, mái và hai bên
vách làm bằng những loại cây nhỏ mọc trên bãi cát. Tưởng là chòi
trống, nào ngờ khi tới gần mới thấy có người thiếu nữ chừng 20-21
gì đó, đang ẵm một đứa bé chừng 5-6 tháng, trong chòi thấy có hai
cái nồi và một can nước 10 lít. Tôi lên tiếng hỏi:
  - Chòi này của cô hả?
  Cô ta trả lời:
  - Dạ chòi này của vợ chồng em.
  Tôi hỏi tiếp:
  - Cô sống ở đây hay ở trong làng? Còn chồng cô đâu?
  Cô ta đáp:
  - Tụi em sống ở đây, còn chồng em lo đi kiếm gạo.
  Tôi nghĩ trong lòng: Trời mẹ ơi !!!!! Nghèo kiểu này thì đúng là
nghèo tận mạng đây. Tôi nói:
  - Tụi tôi tìm đường về Sài-Gòn, ghe chở đến đây là hết dầu nên

Tháng mười hai không hai không
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207