Page 197 - MUDO 81
P. 197

Mũ Đỏ 81                                                 195

Trời đã sáng hẳn, chúng tôi di chuyển theo hàng một cùng nhau len

lỏi theo con đường thông thủy này, tôi đi sau ĐT vài người lính, vừa

đi vừa suy nghĩ không biết mấy đứa đệ tử theo mình bây giờ ở đâu?

hay là tụi nó cũng nằm lại rồi? Máy PRC 25 cũng mất theo Nương,

là người mang máy cho tôi lúc đó. Tô cháo gà ăn chiều qua tới giờ

cũng đi đâu mất tiêu, tôi vừa đi vừa lấy bi-đông nước của mình ra

uống cho đỡ khát và đói. Đi mãi tới trưa mà ĐT Phương chưa cho

lệnh dừng lại để nghỉ, đang đi tôi thấy người chiến binh trước mình

đưa tay tuốt lấy nắm lá bên đường, tôi nhìn vào đám lá, thì ra đây là

lá vang, kiểu Miền Nam thì kêu là lá giang, tôi cũng tuốt lấy một mớ,

nhựa màu trắng của lá tuôn ra dính vào bàn tay tôi, loại lá này các

chiến binh cũng hay lấy nấu chung với thịt heo hộp, ăn cũng giống

canh chua, nhưng trước khi nấu cũng rửa sạch chất mủ này, nhưng

bây giờ thì ai ai cũng cứ vậy mà đưa lên miệng mà nhai.

Đi liên tục như vậy cả ngày lẫn đêm, năm sáu tiếng chúng tôi mới

dừng lại nghỉ một chút, đói thì tuốt lá ăn, tôi cũng nhìn hai bên để

tìm rau tàu bay nhưng không có, chỉ có loại lá vang này, ăn sống thì

vừa chua vừa chát. Không có cả thời gian dừng lại để lấy nước, mỗi

khi qua suối thì mở bi-đông sẵn nhúng xuống, coi như vừa đi vừa lấy

nước, ai ai cũng đều làm như vậy. Tôi có hai cái bi-đông, một cái là

của mình bằng nhựa, còn cái kia là của cộng quân làm từ trung cộng

bằng nhôm, tôi nhớ khi vào trận 1062 thấy quân Bắc việt chết nhiều

, tôi có nói với hai đứa đệ tử:

- Tụi bay nói với đám tác chiến, khi nào tụi nó lục soát thấy cái

bi-đông nào còn tốt lấy cho tao một cái.

Tôi khoái loại này vì khi có nước thì nó cũng giữ được hơi lạnh

một chút, không nóng như loại bằng nhựa của mình. Tụi nó đi hỏi

cho tôi, vài hôm sau thì có người chiến binh đem đến cho tôi một

cái cùng 10 đồng tiền của miền Bắc và nói là tặng cho tôi, nhưng tôi

cũng cho lại hai ba gói thuốc gì đó. Cứ mỗi lần lấy nước là tôi cũng

bỏ một viên thuốc kháng khuẩn vào.

Cứ di chuyển liên tục như vậy, ban ngày thi đi xa xa một chút, đêm

đến thì đi sát lại để không bị lạc, chúng tôi đã đi được ba đêm hai

ngày, sang đến ngày thứ ba thì chúng tôi đã vào được địa phận của

Ninh Hòa, thấy được những cánh đồng lúa phía trước mặt, đi mãi

đến hơn buổi trưa chúng tôi đến được căn nhà ở đầu làng, đến trước

nhà nhìn vào trong, thấy có người nông dân đang làm việc bên trong

Tháng mười hai không hai không
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202