Page 195 - MUDO 81
P. 195

Mũ Đỏ 81                              193

tôi thấy anh em đang tuôn lên ngọn đồi phía sau của địch quân, tôi

cũng theo về hướng đó, lên được đỉnh đồi, thấy có một số anh em

đang ở đó, tôi dựa lưng vào thân cây thở dốc và gọi tên hai đứa đệ tử.

Gọi hai ba lần mà không đứa nào lên tiếng, tôi nghĩ thầm: Chắc

tụi nó rớt rồi, bây giờ mà quay lại thì chắc mình cũng đi theo luôn.

Nhìn quanh tôi thấy ĐT Phương cũng còn đây, có hai chiến binh bị

̣thương, một vào bụng còn người còn lại bị vào bắp đùi, được anh

em dìu lên tới đây, đang băng bó vết thương cho. Tôi thấy tổng số

còn lại chỉ khoảng chừng trên dưới 15 người, tôi nghe tiếng ĐT

Phương hỏi:

- Mỗi đứa còn được bao nhiêu đạn vậy?

Từng người lên tiếng, thì ra qua trận táp-pi này, không còn ai có

được băng đạn đầy. ĐT nói tiếp:

- Trời trăng còn sáng như thế này, thế nào tụi nó cũng tập trung

quân lại để truy kích, không thể nào đi theo con đường thông thủy

ngay dưới chân này được, mà phải vượt qua hết ngọn núi cao phía

sau, đi trên con đường thông thủy bên đó mới an toàn. Rồi ĐT quay

sang nhìn hai chiến binh bị thương hỏi:

- Tụi bay đi được không? Để anh em dìu cho đi.

Tôi nghe người chiến binh bị thương nơi bụng nói:

- Em chắc không xong rồi, ĐT để lại cho em ít trái lựu đạn để em

cản hậu cho.

Người bị thương nơi bắp vế cũng nói:

- Để em ở lại với nó đi ĐT, giao lựu đạn lại, tụi em cản đường cho

anh em đi.

Tôi thấy ĐT trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quay qua các chiến

binh kia nói:

- Tụi bay còn bao nhiêu lựu đạn giao hết cho tụi nó đi, rồi mình

phải đi gấp, nếu không tụi nó theo tới nơi bây giờ.

Các chiến binh gỡ lựu đạn trên mình đem bỏ lại chỗ hai người bị

thương, ai ai cũng nói một hai câu rồi mới bước đi. Chưa bao giờ

tôi lại thấy tình chiến hữu thâm sâu như hôm nay, chấp nhận hy sinh

bản thân mình để cứu đồng đội.

Rồi chúng tôi cũng đứng lên để đi tiếp, tuột xuống con đồi này,

chúng tôi bắt đầu leo núi. Leo được chừng nửa ngọn núi, đã nghe

tiếng lựu đạn nổ vang rền nơi chỗ hai chiến binh đang nằm cản

đường, rồi tiếng AK, tiếng la hét của Bắc quân. Không ai bảo ai tất

               Tháng mười hai không hai không
   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200