Page 201 - MUDO 81
P. 201
Mũ Đỏ 81 199
Vị Sư này rót cho chúng tôi mỗi người một chén nước, chẳng
khách sáo gì chúng tôi ngồi ăn tại chỗ, mỗi người một hai củ gì đó,
ăn xong thì chúng tôi xin thêm một củ để phòng xa, vị Sư này cũng
cho. Cám ơn xong chúng tôi lại lên đường, chắc đến khoảng nửa
đêm, cảm thấy đã mệt, chúng tôi dừng lại bên đường, dựa lưng vào
nhau để nghỉ. Tuy là rất mệt vì đã ba ngày ba đêm coi như không
ngủ, nhưng sao anh em tôi cũng chập chờn không ngủ được chắc vì
cũng còn quá lo lắng.
Cứ như vậy, ban ngày đi gặp các chòi bên đường là tụi tôi vô xin
ăn, có khi gặp các Sư, có khi gặp các Ni Cô, hình như các Chùa bên
đường thì Chùa nào cũng đều luộc khoai đem ra bên đường để ai
chạy nạn có đói thì cứ lấy mà ăn. Nhờ vậy mà đám tôi không phải
vào nhà dân xin ăn. Mỗi khi nhìn thấy có xe của địch quân ở phía
trước hay phía sau đang tới là đám tôi tìm cách lẫn.
Đi như vậy chẳng còn nhớ bao nhiêu ngày đêm nữa, thì chúng tôi
đến được Nha Trang vào buổi chiều, lâu lâu mới thấy xe chở cán
binh bắc việt chạy qua, số còn lại toàn là thanh niên đeo băng đỏ, tôi
thấy có một chiếc xe Jeep còn mang phù hiệu của Tiểu Đoàn 2 Pháo
Binh, và chiếc khác mang phù hiệu của Lữ Đoàn III, chạy vòng
vòng quanh Chợ Đầm.
Thấy có chiếc xe bán bánh mì, tôi móc túi đưa cho người lính số
tiền còn lại và nói:
- Mày đi sang đó mua bánh mì để ăn đi, rồi tụi mình kiếm chỗ qua
đêm, chắc mình tìm căn nào mà chủ đã di tản vào đó nghỉ đêm.
Mua được mấy ổ bánh mì, chúng tôi vừa đi vừa ăn, vừa tìm căn
nhà nào vô chủ. Cuối cùng cũng tìm được một căn, trong nhà không
còn một thứ gì, ngoài mớ rác trên sàn. Điện, nước thì còn đó, chờ
anh em dọn sơ để có chỗ ngả lưng xong, tôi nói:
- Tụi mình cứ đi sau nó mãi thế này thì chắc là không thoát được,
bây giờ chỉ còn cách mướn ghe của dân chúng để đi bằng đường
biển, vượt qua mặt nó đi trước thì mới thoát được.
Tất cả anh em đều đồng ý, tôi mới hỏi:
- Tụi bay còn tiền bạc gì không?
Ai cũng nói là không có tiền, tôi mới móc sợi dây chuyền vàng
trong túi ra, sợi này là 6 chỉ theo lời Mợ tôi nói khi trao cho tôi lúc
tôi vào Trình diện Nhảy Dù, Mợ tôi đã dặn:
- Con cứ giữ cái này đi, đến khi hữu sự thì dùng đến nó.
Tháng mười hai không hai không