Page 308 - MUDO79_80
P. 308
Mũ Đỏ 79-80 306
Tôi không còn nhớ nhà Tuấn ở khu nào, chì còn nhớ là một ngôi
nhà nhỏ nằm trong một khu bình dân. Ra mở cửa là một ông cụ
người tầm thước, mảnh khảnh.Thấy tôi mặc quân phục Dù, dứng
thẳng chào tay, ông nở nụ cười và nói:
- Mời Đại Úy vào nhà.
Vào nhà ông chỉ tôi một chiếc ghế mời ngồi. Ông cũng đứng trước
một ghế đối diện. Tôi vẫn đừng yên, cất chiếc mũ đỏ đang đội trên
đầu, cầm chặt nó trong lòng hai bàn tay, rồi run run cất tiếng:
- Thưa Bác, cháu đại diện Trung Tá Y Sĩ Trưởng đến báo Bác một
tin buồn: anh Tuấn đã tử trận ngày hôm qua.
Tôi vừa dứt lời ông cụ rơi người đánh phịch xuống chiếc ghế, ngồi
bất động, hai mắt trừng trừng nhìn tôi, nét mặt nhợt nhạt.Tôi vẫn
đứng yên không biết nói gì thêm. Giây lâu ông cụ mới hỏi:
- Bộ đánh nhau to lắm hay sao?
Lời nói của ông cụ như một cái phao, tôi vội níu lấy:
- Dạ vâng, trận chiến rất ác liệt. Anh Tuấn đang săn sóc một thương
binh thì bị một quả pháo của địch rơi trúng.
Tôi chia buồn với ông cụ thêm lần nữa rồi chào cáo từ sau khi biết ý
muốn mai táng của gia đình.
Đám tang của Tuấn được tổ chức trọng
thể theo nghi lễ quân cách. Tôi là một
trong bốn sĩ quan mặc đại lễ trắng đi cạnh
quan tài Tuấn.Tôi còn nhớ lúc hạ huyệt,
hai người khóc nhiều nhất là bác sĩ cố vấn
Smith và bác sĩ Nguyễn Thượng Vũ, một
bạn cùng lớp của Tuấn.
Sau đó tôi có làm cho Tuấn một bài thơ
đăng trên báo Tiền Phong của quân đội.
Hôm nay ghi lại bài thơ như một nén
nhang thắp lên để nhớ một đồng đội, một
đồng nghiệp cũ.......
Một bài thơ cho Tuấn
Tao để Tiểu Đoàn 6 lại cho mầy
Trạm Cứu Thương
Có thằng Khiên mù
Có thằng Như ngọng
Tháng sáu hai không một chín