Page 307 - MUDO79_80
P. 307
Mũ Đỏ 79-80 305
Tuấn lại ‘’súng, xắc’’ trở về làm Y Sĩ Trưởng Tiểu Đoàn 6 Dù cho
tròn chu kỳ hai năm phục vụ ở cấp tiểu đoàn.
Trận chiến Khe Sanh mở màn.
Đơn vi Dù hành quân cấp Chiến
Đoàn. Khi một y sĩ mới về Tiểu
Đoàn Quân Y Dù đúng vào lúc Sư
Đoàn Dù đang chuẩn bị hành quân
lớn,Trung Tá Y Sĩ Trưởng Hoàng
Cơ Lân bao giờ cũng chờ chiếm
xong mục tiêu mới cho bàn giao
chức vụ. Người sẽ thế bác sĩ Tuấn
là bác sĩ Trần Qúy Nhiếp. Trong
khi chờ đáo nhậm đơn vị, bác sĩ
Nhiếp ở hậu cứ sáng sáng đi nhảy
bồi dưỡng.Vào thời điểm năm 1968 các sĩ quan đều bị cấm trại.
Chúng tôi ăn, ngủ và làm việc ở bệnh viện Đỗ Vinh.Tôi còn nhớ
một hôm đang còn nằm ngủ trưa thì bác sĩ Niệm vào vỗ tay, nói lớn:
- Dậy, dậy,có tin quan trọng!
Tôi ngồi bật dậy. Giọng Niệm đứt nghẹn:
- Thằng Tuấn chết rồi! Bị pháo kích! Y tá mình bị thương một lô
nhưng không đứa nào chết. Chỉ có một mình Tuấn chết!. Đau
thật!
Nhiếp nhận lệnh cấp tốc lên đường thay thế Tuấn. Định mệnh lại
một lần nữa oái ăm chờ chực ở ngã rẽ của đời người. Chỉ còn vài
ngày nữa là Tuấn chu toàn nhiệm kỳ hai năm ở cấp tiểu đoàn.
Khoảng 3 giờ chiều Trung Tá Y Sĩ Trưởng cho gọi tôi đến văn phòng
ông. Ông nói,giọng cố giữ bình tĩnh:
- Anh Tuấn tử trận rồi chắc anh đã biết tin.Vì anh là y sĩ cũ của
Tiểu Đoàn 6 Dù tôi giao anh nhiệm vụ thông báo tin buồn cho
gia đình anh Tuấn. Anh đi ngay và lựa lời nói cho khéo. Anh về
cho tôi biết ý muốn của gia đình anh Tuấn về việc mai táng.
Ngồi trên chiếc Jeep đưa tôi đến nhà Tuấn tôi như người vô hồn.
Tôi hoang mang không biết phải mở đầu lời nói ra sao.Tôi chưa bao
giờ được học tập để thi hành một công tác vừa khó khăn vừa tế nhị
như đi báo tin một đồng đội vừa tử trận cho gia đình họ.
Tháng sáu hai không một chín