Page 309 - MUDO79_80
P. 309

Mũ Đỏ 79-80                       307

         Tao để Vũng Tàu lại cho mầy
                 Bãi trước bãi sau

          Gió biển ngây ngây mùi gái
     Tao để căn phòng cư xá lại cho mầy
       Đèn mười hai giờ khuya mới sáng
Đêm đêm nằm nghe bên cạnh vợ mắng chồng

            Những thằng thương tao
               Những đứa ghét tao
                Tao để lại cho mầy

             Hãy ăn miếng trả miếng
                Những em bán bar

              Những trái tim rẻ mạt
                Tao để lại cho mầy

            Hãy chớp lấy mà thỏa thê
               Hãy vui hết hôm nay
              Hãy sống hết hôm nay
               Rồi hãy chán, hãy đi

            Hãy như tao, hãy hơn tao
             Nghe không mầy, Tuấn!

                       Tuấn ơí
      Mầy đã chối từ những gì tao để lại
      Mầy đã thờ ơ những gì tao mua vui

           Mầy đứng ngoài cuộc sống
      Mầy không chấp nhận tầm thường

                Lẻ loi mà bất khuất
            Mầy lớn lao bằng im lặng
           Hiên ngang trong âm thầm
 Hỡi thằng y sĩ Dù bé nhỏ của chúng tao ơi !
            Đi chưa bao giờ biết mệt
       Chiến đấu chưa bao giờ biết nằm
Đêm Gio Linh xác địch chất bên miệng hầm
    Chiều Cao Lãnh đạn ghim sâu vào gối
           Và Dakto mảnh sướt bờ vai
    Hỡi thằng duy nhất của chúng tao ơi !
  Hai lần chiến thương vẫn còn “súng, xắc”.
        Chúng tao rửa ruột chờ ăn khao

                  Mầy lên Đại Úy
              Mầy sắp về Bệnh Viện
     Một chiếc bục cao dành sẵn cho mầy

                 Trong phòng mổ.
       Sao mầy không về cùng anh em?

   Tháng sáu hai không một chín
   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313   314