Page 310 - MUDO79_80
P. 310
Mũ Đỏ 79-80 308
Sao mầy đi biền biệt?
Để một sớm mai buồn
Chúng tao thức dậy
Lặng người đau đớn
Nghe tin mầy hi sinh !
Mọi người khóc mầy
Bằng nước mắt tiếc thương
Bằng vòng hoa tưởng nhớ
Tuấn ơi !
Một người nằm xuống cần giấc ngủ yên
Tao khóc mầy bằng im lặng
Thời ở Tiểu Đoàn 3 Dù đóng quân ở Chợ Đệm, Bình Chánh, tôi có săn
sóc vết thương cho một du kích Việt Cộng.Tên địch nầy đã tạo cảm hứng
cho tôi viết một bài thơ tựa đề “ Nước mắt kẻ thù”.Tôi có vài lần săn
sóc cho thương binh Cộng Sản, chính qui cũng như du kích. Đứng trước
thương tích của kẻ thù tôi cảm thấy mình không mang chút thù hận. Có lẽ
tại tôi chưa có dịp chứng kiến sự tàn ác của kẻ thù đối với quân bạn hay
đối với dân chúng.
Phải tìm hiểu tại sao Tướng Nguyễn Ngọc Loan tự tay xử bắn tên đặc
công Cộng Sản.Tại Sao? Vì tên nầy đã giết trọn gia đình một sĩ quan cảnh
sát, thuộc cấp của ông.Ta có thể không đồng ý cách hàng động của ông
nhưng ta cũng nên hiểu lòng ông.Trong chiến tranh, đau xót, uất hận vì
tình đồng đội có thể thúc đẩy người cầm súng có những hành động, bình
thường họ không bao giờ làm.
Tôi có một kỷ niệm nhỏ với tướng Nguyễn Ngọc Loan. Gần trước Tết,
Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 3 Dù Thiếu Tá Trần Quốc Lịch cho mời tôi
sang gặp ông. Sau khi tôi chào ông,Thiếu Tá Lịch bắt tay tôi và nói:
-Ngày mai Chuẩn Tướng Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia đến thăm viếng
đơn vị mình, mời bác sĩ đứng trong hàng sĩ quan để chào đón Chuẩn
Tướng.
Rồi ông tươi cười báo tin:
-Trong thời gian qua bác sĩ làm dân sự vụ nhiều chỗ, gây được cảm tình
trong dân chúng, nâng cao uy tín của đơn vị, nên tôi đã đề nghị cho
bác sĩ một Dân Vụ Bội Tinh. Ngày mai chính tay Chuẩn Tướng sẽ gắn
huy chương cho bác sĩ.
Chuẩn Tướng Nguyễn Ngọc Loan đến thăm Tiểu Đoàn 3 Dù ở Chợ Đệm
bằng trực thăng. Gắn huy chương cho tôi xong, ông bắt tay tôi cười nói:
- Bác sĩ mà cũng chịu khó lặn lội với anh em tác chiến nhỉ!
Tháng sáu hai không một chín