Page 289 - MUDO79_80
P. 289

Mũ Đỏ 79-80                   287

Việt nam tham dự hai bên đaị-lộ chính Bosa tung-hô phất-phới, rợp
trời . ......

         Cúng giao thừa xong tôi vừa thiêm-thiếp ngủ. Tiếng chuông
điên thoại đánh thức tôi dâỵ Tôi biết ngay là mình sắp được chúc Tết
thay vì sáng mùng một thì lại là tối 3o. Vì ngay lúc nầy Việt Nam
đang là mùng một. Tết . Dường như đó là một thông lệ từ mấy năm
nay, khi điện thoại cầm tay tràn lan khắp thế giới. Vói tay lấy điện
thoại tôi đã chắc chắn rằng người gọi tôi là Lê (một trong hơn trăm
thương phế-binh mà GDMD/ DC đã cưu-mang ).. ....Tiếng helo !
cuả tôi vừa vang lên bên kia đầu dây là giong nói ồ ồ cuả Lê:
 - Em đây ông thầy ..” . Lê là hạ -sĩ nhất thuộc TĐ 9 Nhảy Dù đã bị
thương cụt một chân trong trận đánh trên đồi 1062 ở Thường Đức (
Quãng Nam, Đà Nẳng) Từ đầu dây bên kia Lê bắt đầu kễ lễ:

 - Bửa nay là mùng một Tết em gọi chúc Tết ông thầy và báo cáo
5/5 là em đã nhận qùa Tết cách đây một tuần, và đổi ra đươc ba triệu
hai. Tôi hỏi đùa:
 -Đủ gia đình ăn Tết không ?

  Lê ví von:
 -Dạ ấm lắm Đích thân, tính tới nay tụi em đã nhận liên tục 28 lô độc
đắc vô giá không có gì có thể mang ra so sánh được .
 Tôi chợt nghe chút ấm lòng qua câu nói cuả Lê. Với số tiền nhỏ
nhoi ấy mà Lê và các anh em Thương Phế Binh Nhảy Dù còn kẹt lại,
coi như là trúng lô độc đắc. Có lẽ hai chữ “độc đắc” ở đây không có
nghĩa là số tiền lớn, mà là tấm lòng cuả tất cã các anh, chị em trong
GĐMĐ ở hải ngoại đã nghĩ đến họ ......
 Hàng năm, anh em MĐ đã bỏ ra hơn ba tháng chuẩn bị cho tiệc gây
quỹ giúp đở Thương Phế Binh (cuả Nhảy-dù nói riêng) và luôn được
sự đóng góp rất nồng nhiệt cuả khách mời. Sự đóng góp đó, đã nói
lên tấm lòng của những người xa quê hương nhưng không bao giờ
quên sự hy sinh đáng trân trọng cuả các chiến-sĩ thuộc QLVNCH Lê
hay lập lại với tôi:
 - Tất cã tụi em luôn giữ vững tinh-thần “ Nhảy-dù cố gắng .” và mãi
mãi chỉ có một lá cờ vàng ba sọc đỏ duy-nhất mà thôi .

  Bao nhiêu lần điện đàm với Lê. Tôi càng hiểu rõ và khâm phục
người chiến hữu nầy. Với một chiếc chân còn lại Lê không bao giờ
ân hận hay oán trách chiến tranh, mà Lê lại hảnh diện cho một chiến
tích có một không hai của chính mình. Đôi khi nói chuyện với các

Tháng sáu hai không một chín
   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294