Page 285 - MUDO79_80
P. 285

Mũ Đỏ 79-80                   283

thẫm, vàng tươi. Chúng tạo thành những bức tranh nhìn không chán
mắt ......
 Hướng Dương chợt ao ước:
 - Phải chi mình có được ngôi nhà nho nhỏ ở nơi nầy!.

 Tôi nghe tim mình như đang bị bóp nghẹt. Dầu người ta biết rằng
mình chỉ còn đôi ba tháng đễ sống mà thôi. Nhưng đã là con người
thì ai cũng có những ước ao .... ..

  Tôi đưa nàng đi câu những con cua biển xanh và rất ngọt thịt ở
Virginia Beach và vào Lake Accoting, một cái hồ nhỏ ở gần nhà tôi
. Nơi đó cũng có những xe đạp nước. Chúng tôi như hai đứa trẻ,
cũng thuê xe đạp nước dạo quanh bờ hồ. Tôi đã chỉ nàng câu. Nhìn
những con cá rô mập tròn cắn câu, tiếng cười của nàng trong vắt.
Nhìn nàng vui tôi hạnh phúc vô-cùng ..... Những con cá mập tròn ấy
đã được chiên dòn lên trong bửa cơm chiều, với nét mặt tươi vui, nụ
cười mỹ mãn cuả nàng. Nổi xót xa cứ len lén nhói trong lòng tôi ....

  Hướng-Dương không muốn đi chơi xa, sáng tôi đón nàng và chiều
đưa về nhà. Có lẽ nàng sợ tôi biết về bệnh cuả nàng. Thỉnh thoảng,
thấy nàng kín đáo uống thuốc giảm đau, tôi cứ giả vờ như không
thấy ... Lần đi xa nhất là hai chúng tôi sang thăm Lân anh trai nàng
ở Cali. Đó cũng là lần đầu sau hơn 40 mươi năm Lân và tôi mới
gặp lại nhau. Chúng tôi ở đó một tuần. Lân cũng đưa chúng tôi đi
vài nơi cho biết ... Lần trở về đó nàng nói đi xa hơi mệt, muốn được
nghỉ ngơi. Chính tôi cũng được nghỉ ngơi ngót tuần lễ. Hai đứa con
gái tôi biết chuyện. Chúng nó cũng tán đồng và cho rằng ba nên làm
phước. Thật ra tôi cũng đang cố níu kéo từng giờ phút bên Hướng
Dương ... Đã 5 tháng qua chúng tôi ở bên nhau thật ân cần, thoải
mái và thật hạnh phúc, cái hạnh-phúc thật mong manh và thật xót
xa .... Khi cã hai chúng tôi cùng che dấu lẫn nhau sự thật mà mình
đã biết .......

        Tháng 10 trời bắt đầu trở lạnh, tôi khoát thêm chiếc coat và
mang theo khăn quấn cỗ. Như thường ngày tôi vẫn sửa soạn đến
đưa Hướng Dương đi ăn sáng, rồi sau đó đưa nàng đi loanh quanh
những nơi nào nàng muốn đi. Mấy lúc sau nầy, tôi không cần gọi
điên trước cho nàng sửa soạn nữa, vì nàng cũng đã sẳn sàng đễ chờ
tôi. Vừa bước đến cửa Sơn đã chờ sẳn nơi đó, nó đưa cho tôi phong
thơ dán kín:
 - Mẹ cháu gởi cho bác .

Tháng sáu hai không một chín
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290