Page 280 - MUDO79_80
P. 280

Mũ Đỏ 79-80                   278

tôi. Đôi tay nhỏ đang rung nhè nhẹ.
  Tôi nói thật nhanh trong hơi thở gấp:
 - Anh sẽ viết thư cho em, nhớ trả lời nhen.
   Cái gật đầu kèm theo tiếng dạ thật nhỏ thoát ra từ đôi môi cuả

nàng. Tôi nghe như tiếng nổ thật to và bầu trời chợt rực sáng, với đủ
màu sắc cuả pháo hoa, đang nở rộ trên bầu trời cuả ngày lễ Độc lập
26 tháng 10 và hàng vạn tiếng người reo vui, tán thưởng. Âm thanh
vui mừng đó, chính là tiếng reo vui cuả trái tim tôi . Thì ra tôi đã
không yêu đơn phương. Tiếng “ dạ .” đó là hành trang tôi sẽ mang
theo lên đường ra đơn-vị .........

 Trình diện Bộ tư Lệnh Nhảy dù xong Tôi được đưa về hâụ cứ cuả
Tiểu đoàn, lảnh quân trang .. Ngay sáng ngày hôm sau, tôi ra Phi
trường cùng với ba chú lính mới, còn lại là hơn chục anh lính tăng
cường hành quân. Ngồi san sát nhau trên sàn máy bay C130. Tôi
thích thú nghe những câu chuyện đánh nhau, những kinh nghiệm
chiến trường mà các anh đã trãi qua. Khi nói chuyện, các anh cứ gọi
tôi là Chuẩn-uý và xưng em, làm tôi hơi ngượng. Nhưng đó là thói
quen đặc biệt cuả nhà binh.........

    Hai năm tác chiến, bốn năm ngồi tù, mà nếu được “ngồi tù” còn
đở hơn, đằng nẫy phải lao động khổ sai và đói khát. Nói cho chính
xác hơn là chúng nhốt trí thức miền Nam vào tù chỉ là để hành hạ từ
tinh thần đến thể xác. Đó là một sự trả thù thật bỉ ổi mà thôi ..... Ra
khỏi trại ‘ trả-thù.” còn bị quản chế thêm vài năm nữa. Tôi trở thành
người phu xe ôm bất đắc dĩ, tôi cũng có thể sống bám vào mảnh
vườn trái cây cuả gia đình. Nhưng tôi là anh lớn còn phải có trách
nhiệm với các em nữa .... Một năm tròn tôi đa quen với số phận của
một gả chạy xe ôm. Mẹ quyết đinh đi hỏi vợ cho tôi. Đối với tôi lúc
đó tương lai gãy đổ. Mối tình đầu, một năm dệt mộng, bốn năm nhớ
mong, đã bay xa, mẹ tôi muốn cưới ai cho tôi cũng được ...... Cũng
may cho tôi, vợ tôi cũng là người cùng làng, cô ấy là thợ may, cũng
dễ nhìn và có vẽ phúc hậu. Sau đám cưới hai ngày, Mẹ tôi xin giấy
phép ở phường cho chúng tôi đi Đà lạt hưởng tuần trăng mật. Ngay
đêm hôm đó, vợ chồng tôi lênh đênh trên biển cùng với hơn 30
người nữa, đa số là dân từ Saigòn xuống đây vượt biên ...

  Hơn bốn ngày đối diện vơí nổi lo sợ bồng bềnh trong làn nước
xanh thăm thẳm mênh mông, không thấy đâu là bến bờ. Chúng tôi
may mắn được tàu buôn của Mỹ vớt .... Cuộc đời tỵ nạn cuả tôi bắt

Tháng sáu hai không một chín
   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285