Page 281 - MUDO79_80
P. 281

Mũ Đỏ 79-80                                                 279

đầu từ đó. Vợ tôi đúng với cái tên mà cha mẹ nàng đã đặt Ngọc Hiền

. Nàng đúng thật là một người vợ hiền, vừa đi làm, vừa chu toàn

trách nhiệm cuả người mẹ, người vợ, nàng đã tặng cho tôi hai cô

con gái cũng ngoan hiền như mẹ chúng ....Cuộc đời tôi, cứ tưởng là

sẽ êm ả cho đến lúc xế chiều. Nhưng lại chữ nhưng cay nghiệt, khi

hai đứa con gái cuả chúng tôi vừa yên bề gia thất. Đứa con gái lớn

thì lấy chồng hai năm trước cũng mới vừa có bầu, đứa con gái sau

cũng mới lấy chồng chưa tròn nữa năm. Thì mẹ chúng bị đụng xe,

trên đường từ sở làm về nhà. Hiền đã chết khi được đưa vào bệnh

viên, không một lời trăn trối. Cái chết tức tưởi cuả Hiền đã khiến tôi

thu mình lại trong suốt hai năm. Tôi đau đớn, oán-trách ông trời tại

sao lại bất công với một người hiền lành và cã cuộc đời chỉ biết hy

sinh cho chồng con. Chúng tôi có một dự trù thật lý tưởng. Sau khi

đến tuổi nghỉ hưu 65 tôi sẽ cố làm tiếp 3 năm nữa chờ Hiền nghỉ hưu

luôn. Sau đó chúng tôi sẽ đi du lịch bằng xe, từ tiểu bang nầy đến

tiểu bang khác. Mỗi nơi năm ba bửa hay một tuần, nếu nơi đó có bà

con hay bạn bè ....Chỉ còn hai năm nữa chúng tôi sẽ thực hiện được

điều mơ ước đơn sơ ấy......Vậy mà định mênh thật tàn nhẫn đã chia

cách chúng tôi .... Lo chôn cất cho Hiền xong, ngoài giờ làm việc

là tôi gói mình trong căn nhà nhỏ đầy kỷ niêm vui, buồn của chúng

tôi . Hai đứa con gái của tôi, chúng thay nhau đến nấu ăn và cất vào

ngăn đá cho tôi ăn dần ... Đó là lý do bà Brown, mỗi sáng thứ bảy,

Chủ-nhật thường sang ăn-sáng đễ an ủi tôi. Bà hơn tôi 12 tuổi, ông

Brown cũng đã mất hơn 5 năm. Ngày xưa chúng tôi kính ông, bà

như bậc cha chú vì ông hơn tôi ngót 15 tuổi ....

Hơn ba năm nổi đau vơi dần thời gian đúng là liều thuốc tiên. Tôi

đã bắt đầu bước ra xã hội, tham dự những sinh hoạt cuả cộng đồng,

giao tiếp lại với bạn bè. Tôi thích dự những bửa tiệc từ thiện nhất là

những tổ chức đễ cứu trợ Thương Phế-Binh cuả QLVNCH.......

Bây giờ lại là một khúc quanh khác trong cuộc đời cuả tôi. Trong

buổi tiệc cuả Quốc-gia Hành chánh tôi tình cờ gặp lại Hướng Dương.

Nàng ân cần mời tôi đến nhà. Tuần sau đó, tôi gọi nàng và xin điạ

chỉ ...... Từ đó chúng tôi thường gọi cho nhau hơn vì cã hai đều quá

cô đơn. Chồng cuả Hướng Dương bị chết vì nghẹt tim hơn 6 năm

trước. Gia đình nàng đều ở Texas. Hướng Dương cũng mới nghỉ hưu

nên sang đây ở với đứa con trai út cũng vừa mới ra trường và có việc

làm khá tốt ở DC. Nàng theo giúp đỡ cơm nước cho nó vì cậu út hãy

Tháng sáu hai không một chín
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286