Page 98 - MuDoso78
P. 98

Mũ Đỏ 78                            97
        người tù như nhòe đi qua màn lệ .


        Đoàn xe đậu bên này sông , từng đoàn tù cải tạo được lệnh xuống xe ,xếp
        hàng đi xuống phà để qua sông . Cái gì cũng thay đổi với thời gian , không
        còn màn dàn chào , những tiếng chửi rủa của dân chúng được cho là tự
        phát , trên những ụ đất cao cũng không còn những cô du kích với khẩu
        CKC mà thay vào đó là những khẩu RPD cùng với những gương mặt lạnh
        lùng . Đoàn tù cứ hai người một cặp lầm lũi đi , xa xa những toa xe lửa đã
        nằm im lìm chờ sẵn , “đi đâu , về đâu “, thôi thì cứ phó mặc cho số mệnh
        . Đến xế trưa , đoàn tàu mới cựa mình ,lăn bánh . Tuy rằng cũng chỉ là
        những toa tàu để chở súc vật , nhưng tương đối đỡ hơn , chỉ có khoảng
        30 người tù cho một toa và không đóng cửa nên cũng đỡ bị ngộp thở .Tân
        ngồi trên túi đựng quần áo đưa mắt lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài chạy
        vùn vụt ngược chiều với đoàn tàu . “ Trâm ơi , không biết đến ngày nào
        chúng mình mới gặp lại được ,anh cũng không biết mình sẽ đi về đâu ?”
           Đến chiều tối thì đoàn xe dừng lại , có ánh đèn điện vàng vọt ,le lói ở bên
        ngoài …ga Bình Lục…Đoàn tàu chạy khỏi sân ga , tách sang một lối khác
        rồi từ từ dừng lại …chung quanh vắng lặng , ngoại trừ tiếng xì xì của cái
        đầu xe lửa cổ lỗ , đột nhiên có tiếng loa vang lên :
           “ Tất cả các cải tạo viên phải ngồi yên tại chỗ , bất tuân sẽ bị nghiêm trị
        , yêu cầu tất cả phải chấp hành nghiêm .”
        Bóng tối bao trùm , chỉ có ánh đèn pin loang loáng , có tiếng của những
        người tù xầm xì lo ngại bàn tán …Chợt có tiếng của Hồi , người quản giáo
        vang lên :
           “Đội 3 cử hai người xuống xe nhận nước uống ,phần ăn …”

        Một lúc sau hai người kệ nệ mang về một thùng nước và một cái bao nặng
        chịch ,mỗi người được phát hai phong lương khô của Tàu và nửa lít nước
        uống cầm hơi . Cửa toa tàu đóng xầm  lại , Tân nhấm nháp từng miếng
        nhỏ , đầu óc miên man nghĩ về mẹ chàng , về Trâm , ôi cuộc đời sao nhiều
        nghịch cảnh quá , rồi chàng thấy buồn , tiếc cho Trâm và giận chính bản
        thân mình , mình khổ thì đã đành , nhưng sao lại đem khổ đến cho người
        con gái thơ ngây đó .

        Tiếng còi tu huýt vang lên chói tai :
           “ Khẩn trương lên, khẩn trương lên, tập kết khẩn trương lên !”
          Đoàn tù lếch thếch , lũ lượt kéo đến tụ họp trong một bãi trống ngập cỏ . Ô
        kìa ! Tân chợt thấy một cái gì đó quen thuộc : những container với những
        chữ Sealand , Pacific, Alaska … thì ra những người CS đã chở cả những
        thứ chiến lợi phẩm này ra đất bắc . Rồi cuộc bàn giao tù bắt đầu giữa bộ
        đội và công an , từng cặp , từng cặp bước qua , người công an cầm cuốn
                        Tháng sáu hai không một tám
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103