Page 103 - MuDoso78
P. 103
Mũ Đỏ 78 102
chỉ có một cái bàn dài bằng tre, rộng hơn một thước và hai hàng ghế dài ,
cũng bằng tre . Người đi thăm ngồi một bên và bên kia là người tù , người
sĩ quan an ninh ngồi ở đầu bàn giám sát , bên ngoài lảng vảng vài công an
vũ trang .
Người sĩ quan an ninh cao giọng :” Mọi người có 15 phút để thăm viếng
, yêu cầu tất cả hãy chấp hành nghiêm nôi quy đã quy định .”
Chẳng để ý gì đến lời nói của tên công an , Tân nhìn chăm chăm vào mẹ
và Trâm , mẹ chàng như ốm đi nhiều , tóc cũng bạc nhiều hơn , có lẽ vì
buồn phiền , vừa ngồi xuống bà Toàn đã hỏi ngay :
“ Tân …con có khỏe không ?mẹ có lên nhà em Trâm , nhưng không gặp
, nên hỏi mãi mới biết con ở đây , mẹ mới lên Yên Bái để xin phép cho vợ
con đi với mẹ đến thăm con ,kể ra cũng không dễ dàng gì ; bố anh ,anh chỉ
làm khổ mẹ .”
Tân cười nhẹ :” Thưa mẹ , mẹ thấy đó , con vẫn mạnh khỏe , thì mẹ đã
chẳng hối con lấy vợ hay sao ? nay thì con đã vâng lời mẹ rồi đó , mẹ có
vui không ? con mong mẹ sẽ yêu thương con gái của mẹ.”
Vừa nói ,chàng vừa âu yếm nhìn Trâm , nàng cũng nhìn chàng với ánh mắt
trìu mến , ánh mắt như đã nói lên ngàn vạn lời muốn nói , nàng khẽ kéo
tay áo để cho chàng nhìn thấy cái vòng mà mẹ chồng đã đeo cho nàng , nét
mặt tràn ngập hạnh phúc .
Mọi người đang say sưa hàn huyên , thì có tiếng nói lạnh lùng của viên sĩ
quan an ninh vang lên :
“Đã hết giờ , tất cả chuẩn bị vào trại , khẩn trương lên .”
Tiếng Trâm vang lên :” Anh , trong cái túi này là cơm nếp với thịt gà ,
em vừa thổi tối hôm qua , anh cẩn thận.”
“ Anh nhớ rồi ,nếu được thì em về ở với mẹ . Thưa mẹ con phải vào trại
, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe .”
Trâm nói vói theo :…” Anh Tân , để em sẽ thưa lại với bố mẹ em …”
Tân chỉ có thể quay đầu lại gật gật .
Đến năm 1980 thì có biến chuyển lớn , một số được phóng thích , còn một
số lớn tù cải tạo được chuyển trại vào phía Nam . Tân và các bạn đã ứa
nước mắt khi nhìn thấy ánh đèn néon , ánh đèn đó mới thân thiện làm sao
, rồi đến năm 1983 Tân được phóng thích …
Trời Sài Gòn đã vào thu ,cây lá đã đổi màu , những hạt cây sao rơi rụng ,
xoay tít theo cơn gío thoảng , Tân đang lui cui dựng lại cái xe đạp thì có
người vỗ vai .
“Ê Tân , cụ trốn đâu mất biệt , đến nay mới thấy trồi lên vậy .”
Tân quay lại thì thấy Lộc , người bạn tù cùng ở Sơn La , chàng cười
Tháng sáu hai không một tám