Page 97 - MuDoso78
        P. 97
     Mũ Đỏ 78                       96
        có ghi tên họ và ngày mất của bạn , chàng bỏ vào cái lọ nhỏ rồi đậy nắp lại
        , chàng cũng ngắt vội mấy bông hoa dại cắm lên mộ bạn. Côn , tên sĩ quan
        an ninh xấn tới , vơ mấy nhánh bông vất xuống đát .
           “ Hoa với hoét , tụi mày có chết mười đời cũng không hết tội , thu nhặt
        cuốc ,xẻng rồi về , khẩn trương lên”.
           Nhìn gương mặt xương xẩu với đôi môi thâm xì của hắn , Tân khẽ mỉm
        cười rồi lầm lũi xuống đồi …mưa bắt đầu nặng hạt …
        Hai ngày  sau ngày chôn Khánh , tất cả tù không được xuất trại , tình hình
        có vẻ căng thẳng , an ninh hình như được tăng cường , ban đêm vệ binh đi
        tuần thường xuyên , tiếng chân đi vang lên suốt đêm ngoài hàng rào mỗi
        đội . Những người tù không ngớt xầm xì bàn tán .Tân chán nản nói với
        Thông :
           “ Kệ cha tụi nó đi ông ơi , tụi nó muốn làm trò gì thì làm , mình cùi rồi
        , còn sợ lở sao ?”
           Rồi chàng lại nghĩ đến Trâm mà buồn cho nàng , sao em lại đem lòng
        quyến luyến một người tù như anh , người tù không có ngày về , rồi mai
        này tụi mình sẽ ra sao đây?...chàng cố nén tiếng thở dài .
        Đến ngày thứ tư thì nhà bếp được lịnh nấu cơm thông tầm và tất cả phải
        gọn ghẽ trước 9 giờ sáng hôm sau . Ngay tối hôm đó, một đoàn xe Molo-
        tova chạy xầm xập về hướng huyện Phù Yên , không khí yên tĩnh thường
        ngày đã bị náo động bởi tiếng ì ầm của đoàn xe , bởi ánh đèn loang loáng .
        Sáng ngày hôm sau , trước giờ quy định các đội đã tập họp ở sân của trại ,
        thế rồi hai người tù có chung một cái còng xếp hàng lên xe , tất cả tù nhân
        phải ngồi dưới sàn xe ,xe được phủ kín, cuối xe có hai vệ binh võ trang
        canh giữ; đoàn xe nổ máy hướng về phía bến phà Ô Lâu để từ đó sẽ lên xe
        lửa , Tân cố tìm một kẽ hở để nhìn ra ngoài , nhưng vô phương .
        Đã hơn một tháng nay Trâm không gặp được Tân , nàng cảm thấy lo ngại
        và xốn xang vô cùng ,nhất là khi nàng nhận được thư hồi âm của bà Toàn
        ,mẹ của Tân rất , bà nói rằng rất vui mừng khi nhận được thư của nàng , rất
        vui khi biết Tân vẫn binh an và cho biết đang xin giấy phép để ra thăm con,
        bà hẹn sẽ đến gặp nàng . Trâm rất muốn báo cho Tân biết , nhưng không
        biết phải làm sao , đã nhiều lần nàng đi qua trại ,nhưng khi thấymặt người
        bộ đội ngồi trong vọng canh , nàng lại ngần ngại . Mấy ngày hôm nay nghe
        phong phanh rằng đám tù cải tạo sẽ phải chuyển trại , tin này lại làm cho
        nàng rối trí ,bấn loạn thêm . Đến sáng sớm ngày hôm nay , khi sương mù
        còn che kín những đồi chè , thì đoàn xe đã ầm ầm kéo đến , thì nàng hiểu
        ngay rằng giờ phút chia ly của nàng và Tân đã đến, hình bóng của những
                        Tháng sáu hai không một tám
     	
