Page 89 - MUDO 77
P. 89

Mũ Đỏ 77                            85
        hùng mang lẫn nỗi buồn của biệt ly khi nhìn những người lính trẻ vội vàng
        bước vào bên trong tàu. Động cơ cánh quạt của những chiếc UH1B vần vũ
        phành phạch đều đều ấy như tiếng trống trận giục dã lòng người. Âm thanh
        ấy cho đến hôm nay nó vẩn còn gây cho tôi cái cảm giác đầy kỷ niệm của
        một thời chinh chiến mỗi khi nghe lại được. Âm thanh của niềm vui và nổi
        buồn, vui khi thấy nó vào tiếp tế, buồn khi thấy nó mang xác anh em về !
        Chúng tôi, các người lính của TĐ 3 Dù lầm lũi bước vào tàu để đến một
        nơi xa xăm lạ huắc mà chưa bao giờ hình dung được. Chiến trường mặt
        Tây của Quảng Trị từ Quốc Lộ 1 vào tận các rặng núi xa xăm. Ở đây một
        nơi vắng ngắt và hiu quạnh, chỉ toàn là đồi trọc và hầm hố. Không một
        bóng cây, không một ngôi nhà, chỉ người và người. Đó là những người lính
        Nhảy Dù QLVNCH và những người lính bên kia chiến tuyến, với màu áo
        xanh rêu đội chiếc nón cối mong manh với hàng chữ ..”sinh Bắc tử Nam”.
        Nhưng nhiều nhất nơi này vẩn là màu ĐỎ, màu của máu và của lửa

        Sáu thằng tôi về các đại đội khác nhau. Khi lên trực thăng tôi không đi
        cùng tàu với Phong, Phải và 3 người khác, nên không biết họ về đại đội
        nào. Vì các đại đội đóng xa nhau cách mấy ngọn đồi. Từ cây số 17 bay là
        đà theo quốc lộ 1, nhìn xuống con lộ hoang vắng loang lổ đầy hố bom. Hai
        bên vệ đường đầy rẫy các xác xe cháy loang lổ. Phải gọi đây là tử lộ 1 hơn
        là quốc lộ 1 mới đúng. Một con lộ hoang tàn của chiến tranh. Nửa tiếng
        sau chúng tôi đã đến vùng kiểm soát của quân Dù.

        Bay sát các sườn đồi để tránh các khẩu 12.7 ly của phía bên kia. Tôi nhìn
        thấy bên dưới quân ta ẩn hiên trong các công sự chiến đấu đang vẫy tay
        chào. Khi gần đến mục tiêu, các trực thăng chở quân tách ra thành nhiều
        bãi đáp để tránh bị lộ. Chúng tôi lần lượt nhảy xuống từng nhóm theo hiệu
        lệnh khói màu của toán tiền trạm TĐ ra đón. Khi chân vừa chạm đất, tôi
        nghe bên kia ngọn đồi cách bãi đáp tôi không xa. Có tiếng cánh quạt của
        một chiếc trực thăng đang gầm rú liên hồi như con thú vừa trúng đạn và
        nhiều tiếng nổ ầm ĩ dội về. Tìm chỗ núp và lần mò theo toán tiền trạm về...
        nhà mới. Đại đội 34 thuộc TĐ 3 Dù do Đ/úy Phạm Công Hiếu làm Đại
        đội trưởng.

        Trong buổi chiều hôm đó, Th/úy Lâm Tăng Sum cùng trung đội cho tôi
        biết. Mới hồi trưa TĐ mình thả lầm bãi đáp, nên vài người đã hy sinh trong
        đó có 1 sĩ quan mới ra trường: Phạm Lê Phong!!!
        Ngày đó Tiểu Đòan Trưởng là Th/tá Võ Thanh Đồng chắc biết rõ hơn về
        cái chết của PLP. Còn Th/úy Sum đả mất năm rồi ở San Diego vì bệnh.
        Nguyễn Văn Phải bị thương giãi ngủ năm 1974, hiên nay ở Úc (? ). Vì vẩn
        không liên lạc được nên cái chết của Phong được coi như người sĩ quan
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94