Page 87 - MUDO 77
P. 87
Mũ Đỏ 77 83
khi tốt nghiệp. Tất cả đều được đưa về đơn vị mới ngay sau buổi lễ mãn
khóa. Nhưng thiệt thòi nhất vẩn là đám chọn về Dù, các anh em được đưa
thẳng về Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Dù và bốc đi sau đó trong buổi tối cùng
ngày. Trong khi đó có nhiều anh em may mắn được tiếp tục học những
khóa học chuyên môn ngắn hạn trước khi về đơn vị mới, nên họ còn có
một khoảng thời gian ở lại đâu đó gần Saigon, đó là khoảng thời gian
“vàng” hiếm hoi đối với họ.
Riêng anh em về Dù, lúc lên xe nhiều người vẩn còn hy vọng khi dến nơi,
nhận đơn vị mới xong sẽ được về nhà ! Nhưng ước mơ vẫn là mơ ước, khi
cánh cửa của Khối Bổ Sung sư đoàn khép chặt lại khi đoàn xe chở các sĩ
quan mới ra trường vừa vào đến bên trong, và từ đó số phận cũng như định
mệnh cho cuộc đời từng ngươi cũng bắt đầu ở nơi này.
Đó là Khối Bổ Sung Sư Đoàn Nhảy Dù.
Đêm 29-7-1972 có lẽ đây một đêm dài nhất đối với 118 (?) viên chuẩn úy
mới ra trường của khóa 4/71, một đêm thật buồn thảm mà tôi không bao
giờ quên được. Một đêm với nỗi chán chường mênh mông cho tất cả anh
em chúng tôi, khi chúng tôi biết không còn hy vọng gì để về thăm nhà.
Lúc đó tôi chợt nghĩ thôi rồi Quân Đội đã phỉnh lừa mình rồi, không thể
nào như thế được, không thể đi ngay khi chưa từ giã gia đình và bạn bè
người thân. Nỗi thất vọng càng tăng cao khi những viên sĩ quan hậu cứ của
các tiểu đoàn bước ra và đọc tên nhận người và phát vũ khí và đạn dược.
Tôi hiểu thế là xong ! (không còn hy vọng gì nữa), đêm nay sẽ phải đi mà
thôi. Trên gương mặt anh em hiện rõ nỗi tuyệt vọng não nề vì những ngày
phép cũng như những hẹn hò không bao giờ có với họ như mong đợi. Tất
cả đang chờ để đưa đi Quảng Trị, vùng đất của khổ nạn điêu linh! Trong
khi đó khổ nhất vẫn còn nhiều anh em mang theo bộ đồ đại lễ không biết
gửi ai bây giờ, họ vẫn ấp ủ niềm hy vọng được về phép sẽ mang về nhà
cất làm kỷ niệm.
Tờ mờ sáng 30-7-72 khi Saigon còn đang ngái ngủ, những người lính của
chín tiểu đoàn Dù lầm lũi bước vào những chiếc C.130 đen đủi để bay vào
chảo lửa của vùng trời Quảng Trị. Mang theo 118 viên ch/úy khóa 4/71
mới ra trường, để rồi trong số đó gần một nửa không bao giờ trở lại. Có
thể đây cũng là lần cuối cùng họ còn nhìn thấy ánh đèn mờ sương xa xa
của vùng Gò Vấp qua khung cửa kính máy bay buổi sáng hôm đó. Trong
số những người không bao giờ trở về đó có Phạm Lê Phong , SVSQ của
khóa 4/71 mới ra trường.
Buổi sáng đó ngày đó, tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh của một viên Trung Tá
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược