Page 88 - MUDO 77
P. 88
Mũ Đỏ 77 84
Không Quân mặc bộ đồ bay đứng tận cửa sau của chiếc C 130 tiễn đứa em
của mình theo chân đoàn quân Dù đi vào vùng lửa đạn. Khi phi cơ bắt đầu
nổ máy và khi cánh cửa tàu bắt đầu đóng lại. Tôi thấy đôi mắt nhòe lệ của
ông ta nhìn theo đoàn quân ra đi, Ông đâu biết rằng đây là lần cuối ông
nhìn thấy đứa em thân yêu của mình. Đó là Trần Nhật Chánh 354, đây là
lần chào vĩnh biệt của hai anh em, nó sẽ không bao giờ trở lại. Chánh “cá
thòi lòi” hy sinh một tháng sau đó khi Tiểu Đoàn 7 Dù của nó bị tan tác
ở đồi 90. Viên đạn pháo 130 ly đã xé toạc thân nó cùng với ước mơ được
đi dạo ở đường Lê Lợi Saigon với nón đỏ và áo hoa Dù mà nó thường mơ
ước !
Về đến phi trường Phú Bài, các anh em 4/71 và binh sĩ tăng viện thuộc
chín tiểu đoàn được xe chở về tiền trạm của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn đóng ở
Cây Số 17 (cách Huế 17 km). Nơi đây, các anh em được phân bố vào các
TĐ và năm chờ rải rác trong căn cứ. Số anh em nào may mắn khi chưa có
trực thăng đưa vào trong thì được thảnh thơi ra Huế chơi. Đa số còn lại
được bốc đi ngay trong chiều 30 tháng 7 đó.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đặt chân đến nơi này. Một nơi có buổi trưa với
cơn mưa lất phất thật buồn, kèm theo những cơn gió mạnh se sắt lạnh đan
vào những ngày giông bão làm chúng tôi nhớ Saigon và nhớ gia đình quay
quắt đến điên cuồng. Nằm trên những tấm palette gỗ trong căn lều dã chiến
của tiểu đoàn cùng 5 (?) anh em khác, gồm tôi, Nguyễn Văn Phải 354,
Phạm Lê Phong và 3 anh em còn lại lâu quá tôi không còn nhớ tên. PLP
vẫn ngồi buồn bã trầm tư với ánh mắt ngó mông lung xa xăm. Đôi mắt to
nhiều lòng trắng và cái nốt ruồi bên khóe miệng của PLP đến giờ tôi vẫn
còn nhớ như in. Chúng tôi không được đi đâu xa vì có lệnh từ đây tới chiều
chúng tôi có thể đi không biết lúc nào. Chung quanh đó, các người lính tiểu
đoàn rầm rì bàn tán về chúng tôi, các sĩ quan mới ra trường với ánh mắt
đầy ái ngại pha lẫn sự kính phục. Nguyễn Văn Phải 354 vẩn bình thản nói
“nếu từ đây tới chiều mình không đi, tụi mình ra Huế chơi”. Phong và tôi
chỉ ừ hử cho qua chuyện.
Đặt chân đến đây, chúng tôi mới biết mình đang đối mặt thật sự với chiến
tranh. Thật sự ngửi được mùi của cuộc chiến bàng bạc khắp nơi: Mùi máu
nồng nặc của các thương binh và tử khí, mùi của các bộ đồ trận đã lâu
không thay, mùi khói của nhưng chiếc GMC ra vào liên tục, mùi của súng
đạn ...và là mùi của khổ nạn cho tuổi trẻ Việt Nam ngày đó.
Sau đó điều không mong đợi của chúng tôi đã đến. Trên bãi đáp trong căn
cứ, các trực thăng UH1B bắt đầu đồng loạt nổ máy. Một hình ảnh đẹp oai
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược