Page 60 - MUDO 77
P. 60

Mũ Đỏ 77                        56

        người yếu nhất “áo giáp nón sắt” ra tuyến phòng thủ bảo vệ tiền trạm, còn
        lại trên 20 anh em cũng áo giáp nón sắt đầy đủ, trang bị toàn AR15........
        M79....V..V. Trong lúc tất cả các đơn vị khác vẫn còn trang bị súng Garant,
        carbine,  thompson.

        Toán quân tiền trạm lên đường, không ai mang quân trang, tâm trạng anh
        nào cũng lo ngại, cũng rét. Bảo nhau phải mang đạn dược nhiều, túi đeo
        lưng được dùng để đeo đạn cá nhân, họ biết nếu hết đạn sẽ không có ai tiếp
        tế, mà đạn là nguồn sanh tử của họ, mạnh ai đều lấy túi đeo lưng, mang
        theo đạn dược tối đa, vì là tiền trạm nên đạn dược lúc nào cũng đầy kho.
        Ðúng 5:30 giờ sáng xuất quân, dù là toán tiền trạm nhưng kỹ thuật tác
        chiến cá nhân, anh em rất ư là vững vàng. Nhưng kỹ thuật tác chiến đồng
        đội thì thảm lắm, không được tôn trọng một ly ông cụ nào cả, do năm cha
        bẩy mẹ, đủ mọi thành phần trong đơn vị, nên không tin nhau, không ai chịu
        ai, đúng là đoàn quân ô hợp, mà ô hợp là cái chắc rồi còn gì nữa. Chính vì
        vậy mà lại trở thành ưu điểm cho cuộc hành quân có một không hai trong
        lịch sử chiến tranh Việt Nam vậy .


        Vừa ra khỏi tiền trạm, (tiền trạm cũng đồn trú trong trại Mang Cá Lớn,
        nghĩa là nằm trong doanh trại của Bộ Tư Lệnh SĐ1BB); toán quân bất đắc
        dĩ này di chuyển hai bên đường để lên BTL/SÐ1BB. Họ di chuyển đúng
        kỹ thuật tác chiến, chiếm từng gốc cây một; họ cần phải núp, che dấu cho
        kỹ; nhỡ địch quân tấn công thì sao đây! Họ sử dụng đạn dược bừa bãi;
        súng M79 được khai hỏa tứ tung, chổ nào có bụi cây, nghi ngờ là bắn, đạn
        nổ vang rền còn hơn đụng trận thật. Các súng khác thấy vậy cũng khai hỏa
        tương tự, tiếng nổ làm ấm lòng chiến sĩ; họ bắn để giữ tinh thần của họ, thứ
        nữa, cấp chỉ huy cũng không biết làm cách nào để vững tinh thần, tuy cũng
        là dân tác chiến đấy, bỏ nghề lâu ngày cũng ngỡ ngàng, lại nữa bây giờ
        không biết dưới quyền của mình ai thuần thục nhiệm vụ nào, có tiếng nổ
        vững tinh thần hơn, trưởng toán cũng không biết phải làm gì? Ra lệnh gì?
        Mà lúc đó có muốn những người dưới quyền mình phải tuân theo kỷ luật
        tác chiến cũng chẳng được. (thời điểm đó các đơn vị không phải là Nhảy
        Dù, đều chưa được trang bị M79, AR15) nên khi các “cháu bác Hồ” thấy
        súng “trung liên cá nhân (AR15) và súng cối cá nhân, súng cối tay(M79)”
        nổ liên hồi, khác lạ nên hoảng vía, nhất là chúng chưa bao giờ thấy đoàn
        quân trang bị áo giáp, nón sắt kỹ càng như vậy, cũng như chúng chưa gặp
        một đơn vị nào mà hỏa lực thần sầu như vậy, toàn là súng cối cầm tay, súng
        trung liên cá nhân, sau cùng chúng nhận ra, đó chính là đoàn quân Mũ Ðỏ
        đã đến! Chúng đã biết sự lợi hại của đám quân mà chúng hỗn xược gọi là
        “Ngụy Dù Sài Gòn” Hồn vía lên mây, chúng la hét:
        - Ð.M. Nhảy Dù đến! Nhảy Dù đến! Xung Phong! Xung Phong!.....
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65