Page 57 - MUDO 77
P. 57
Mũ Đỏ 77 53
Huế, nhưng mấy tháng nay bận bịu liên tục, không ngờ ngày xuân lại được
như ý. Dân chúng Huế vẫn hồn nhiên, ánh mắt em thơ vẫn reo rắc vần thơ
xuân yêu đời lãng mạng. Chiến tranh hầu nhu không có hiện diện đâu đây,
mà chỉ có an vui thái bình, tung tăng quyện với hương thơm của hoa xuân,
của mùi thơm hoa trinh nữ, của muôn hồng ngàn tía, tỏa ra từ nhiều sắc áo
mừng xuân. Tâm trạng của anh em chúng tôi đa số đều muốn say, để khỏi
vấn vương nhớ tới anh em mới ra đi về nơi tiên cảnh, để đời lúc nào cũng
vui, không nhớ Sàigòn, không ngại gian khổ, quên tất cả để vui, một thứ
vui vội vàng, vui vay mượn ngắn ngủi, nhưng không tốn phí nhiều. Nhưng
nhờ vậy mà cuộc đời thêm phần thi vị. Nhờ vậy chúng tôi can trường chiến
đấu, không ngại gian nguy, khổ ải. Chỉ thấy miền Nam tươi sáng.
Ðúng lời hứa, gần đến 8 giờ đêm mồng một, tôi ra khỏi ngã ba An Hoà. Rất
nhiều toán Việt Cộng băng qua đường, lúc này Cộng Quân đang di chuyển
vào Huế, nhưng chúng ta vẫn không ai hay biết, chính tôi khi nhìn thấy các
toán bộ đội (cáo già) băng qua đường, đã lầm tưởng đó là Nhân Dân Tự Vệ
đi tuần. Tôi và người tài xế còn thắc mắc nói nhỏ với nhau.
- Không hiểu tại sao hôm nay anh em Nhân Dân Tự Vệ còn siêng năng,
đi tuần nhiều như vậy? Cách đó không đầy 1 cây số về hướng tây, có một
đơn vị của Sư Ðoàn 1 Không Kỵ Hoa Kỳ đóng quân, cách vị trí đóng quân
của PÐCND khoảng 8 cây số tính theo quốc lộ số1, đường chim bay chỉ
khoảng chừng 5 cây số. Không ai nghĩ rằng quân Cộng Sản Bắc Việt lại có
thể tiến quân, qua sát nách quân đội đồng minh như vậy. Vì quá chủ quan
chúng tôi không nghĩ ra, nếu không tôi đã suy tính ra được, Nhân Dân Tự
Vệ làm sao có đông như vậy, nhất là khi xe tôi đến nơi thì không còn một
bóng dáng nào nữa, tôi còn cho dừng xe lại để xả nước, nghĩ rằng Nhân
Dân Tự Vệ mới đi qua chắc phải là an toàn, ngày hôm sau trên gò đất cách
chỗ tôi dừng xe khoảng 100 thước về hướng đông, Thiếu Tá Nghi Tiểu
Ðoàn Phó TÐ2ND tử trận tại đó. Về đến Pháo Ðội, anh em lại mời uống,
lính thấy rượu ít ai mà có thể chê, nhất là lại được uống với các chiến sĩ
can trường của mình, không còn gì thú vị hơn, không còn gì cởi mở hơn.
Không nhớ rõ mấy giờ chúng tôi bắt đầu lên giường ngủ, nhưng cơn lạnh
của trời đất, lại bắt đầu hành hạ chúng tôi. Tôi vừa chợp mắt “một bóng
người đàn bà mặc quần áo dài trắng, gương mặt hiền hậu, nhìn tôi bao
dung, lo lắng, bà khẽ gọi: Dậy đi con! Dậy đi con! Tôi giật mình thức giấc,
không một động tịnh chung quanh”. Tôi lại chập chờn trong giấc ngủ,
đang say sưa với mộng đẹp; bóng dáng người đàn bà lại hiện ra, cũng với
dáng thanh cao, lời nói nhẹ nhàng, liên tục như vậy thêm hai lần nữa. Tôi
nhìn đồng hồ, 1 giờ thiếu 5 phút, ý tưởng tinh nghịch đến với tôi:
- Báo động Pháo Ðội!
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược