Page 148 - mudoso72
P. 148
148 Muõ Ñoû 72
Anh ta cho biết thêm:
“Khi chúng tôi trở về lại đơn vị, nhiều người đã than phiền lên các cấp chỉ
huy về việc bắn giết bừa bãi và nói đó là điều sai lầm, nhưng các cấp chỉ
huy đã không đồng ý. Bọn chúng nói những thường dân là một thành phần
trong cái đám dân của quân địch, và rằng nếu bọn họ được phép bỏ chạy,
sau này bọn họ sẽ cầm lấy vũ khí và bắn lại chúng tôi. Chúng tôi được lệnh
bắn vào tất cả mọi người, và chúng tôi phải thi hành những lệnh ấy.”

“Anh ta từ chối việc đưa ra phỏng đoán có khoảng bao nhiêu người bị giết.
Có quá nhiều để có thể đếm hết,” anh nói. Nhưng anh khẳng định rằng
không một ai có thể thoát được.

Anh ta là Lê Xuân Thùy, 22 tuổi, người lính quân dịch của quân đội Bắc
Việt, và anh ta không nói về những người lính của quân đội Việt Nam
Cộng Hòa mà trung đoàn của anh ta đã đánh nhau với họ khoảng năm
tháng trước tại Quảng Trị, nhưng với những thường dân tị nạn, những
người đã bị mất đi cái sinh mạng cho sự an nguy của họ cho việc Bắc Việt
xâm lăng miền Nam Việt Nam vào cái lễ Phục Sinh vừa rồi.

Cái sự việc tàn sát, anh ta nói với cuộc họp báo tại Sài Gòn vào ngày 8
tháng Chín là yếu tố chính mà anh quyết định đào ngũ, về hồi chánh với
chính quyền miền Nam. Anh trốn thoát được vào ngày 31 tháng Bảy và
cho lần đầu tiên, cuộc họp báo của đám báo chí tây phương hay nghi ngờ
này đã phải thừa nhận “từ miệng của một nhân chứng sống, một người
thuộc phe bên kia” cái sự thật về việc thảm sát của quân lính Bắc Việt tại
quốc lộ 1 mà trước đây chỉ được coi nhẹ là “những thỉnh cầu không có
chứng cớ.”

Đã có nhiều hồi chánh viên trước đây, nhưng không có người nào có được
câu chuyện rất chủ yếu của Thùy, người hiệu thính viên của Tiểu Đoàn 4,
Trung Đoàn 2 thuộc Sư Đoàn 324 Bắc Việt, cái sư đoàn đã thi hành việc
thảm sát này.

Các viên chức đồng minh, gần nhất là vào tháng Tám, đã lên tiếng phản
đối tại hội nghị hòa đàm Paris, và trong những bản tường trình chánh thức
với báo chí về sự thảm sát của khoảng từ “1,000 đến 2,000” thường dân
tị nạn vô tội chạy trốn sự bao vây tại Quảng Trị, nhưng những lời khuyến
cáo này đụng phải sự im lặng câm điếc của Bắc Việt.

Cái đám báo chí đồng loã phương Tây không thể tưởng tượng được trong
tình trạng đó, nếu không phải là Thùy, cái tội ác này sẽ bị đi vào trong quên
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153