Page 218 - DACSAN71
P. 218
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 218

- Thật tình tôi không muốn nhẩy với ông. Nhưng nếu ông muốn thì tôi
khuyên ông đừng bám sau tôi. Quay lại mà tôi thấy ông là tôi bắn ông chết
trên trời đó.
Vừa nói tôi vừa kéo fermetur trên túi áo ngực để lộ khẩu beretta 6.35 ra.
- Đm, làm gì dữ vậy, tao không bay theo mày đâu. Thôi bỏ đi, đã biểu đừng
giận tao nữa mà, Tường.
Tôi không trả lời, rút điếu thuốc ra hút. Thịnh nhìn tôi cười và nói :
- Moa mới nhẩy cắt đuôi được mấy sauts thì đi Mỹ, hôm nay moa cũng
nhẩy 5 giây thôi.
- Ừ, cho nó chắc. Moa lên cao hơn, 30 giây.
Mắc cái giống gì mà sao hôm nay trực thăng tới trễ quá. Trực thăng của
Mỹ. Hơn 12 giờ trưa mới tới. Máy bay của Mỹ đương nhiên là nó ưu tiên
cho Mỹ nhẩy trước. Có lẽ họ nhẩy thử dù chữ nhật của họ nên họ mở dù
thật sớm. Dù của họ hai lớp nên bay tới bay lui, bay ngược gió cũng được.
Thấy mà mê. Hồi ở bên Mỹ lúc tới Denver đã thấy bọn Golden Nights họ
nhẩy biểu diễn dù này rồi. Mắc quá, ngoài khả năng của mình nên không
mua được. Ngay cả dù classic paracommander cũng quá mắc rồi. Đành
quay về nhẩy dù TU của pilot không quân vậy.
Trời càng về trưa, càng có gió, đưa nhiều đám mây từ đâu kếo tới, chứ từ
sáng đến giờ trời nắng đẹp. Thịnh và tôi cùng lên trực thăng, và vì sẽ ra
trước nên Thịnh ngồi dưới sàn tầu, tôi ngồi trên ghế, chờ lên cao hơn. Tới
cao độ của Thịnh, ông thầy nói ok và Thịnh bay ra khá đẹp. thấy hoa dù
của Thịnh đã nở, tôi yên trí cho Thịnh, nhưng hồi hộp cho mình. Ai nói
nhẩy dù quen rồi là hết sợ, chứ tôi thì, dù lúc chưa bị tai nạn hồi tháng
trước, mỗi lần vào axe là tôi hồi hộp, và chỉ được giải thoát khỏi cái sợ khi
đã lao mình ra ngoài không trung. Bây giờ thì còn sợ hơn nữa.
Tôi thấy ông Nhược quỳ một gối bên cửa phải, tôi rời ghế xích lại gần cửa
trái. Nghe lệnh OK, tôi bung ra và cố gắng nhìn lên trực thằng, thấy ông
Nhược ra phía bên kia và nghiêng người lạng sang phải, tôi cũng nghiêng
người để bay sang phía bên trái hướng bay. Có lẽ không bình tĩnh như mọi
khi, nên tôi đã nhìn xuống đồng hồ bốn hay năm lần gì đó mà vẫn chưa tới
lúc mở. Rồi, 2400 bộ, tôi cầm tay nắm mở dù.
Sao vậy ? Cứng ngắc, dựt không ra. Vì có thói quen mở dù bằng tay trái,
tôi dùng bàn tay phải đánh thật mạnh vào tay trái đang cầm tay nắm. Vẫn
không ra. Tôi lộn một vòng. Đấm lần thứ nhì, cũng thế. Nhìn xuống đồng
hồ còn khoảng 1000 bộ, tay trái tôi hất tay nắm dù lưng ra sau và tay phải
giật dù bụng. Tôi thấy dù mồi nhẩy ra và một giải trắng tuôn ra kéo cong
người tôi ưỡn ra phía trước. Nghĩ trong đầu, dù bụng mở rồi. Tôi nhìn lên
thấy dù còn móp như một quả lê mất vài ba giây trước khi nó căng tròn.
Dù thở ! Nhìn xuống dưới, gió lớn làm lá cây lật phía dưới lên một mầu
bạc trắng, gió đưa tôi khá nhanh, qua rặng tre, vào một khu vườn, có một

Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223