Page 216 - DACSAN71
P. 216
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 216

Không thể tưởng tượng nổi. Cũng không nghĩ đến nổi nóng hay gay gắt.
Có lẽ còn bị shock. Tôi khoát tay, vừa đi vừa nói :
- Muốn gì thì hẹn trước, để tôi chờ chứ. Ông làm thế suýt chết cả hai đó.
Và tôi đi ra ngoài bãi, cảm thấy rất mệt. Miệng khô và đắng. Tôi bắt tay
anh chàng Jean Vanuxem rồi lên xe ngồi, mặc cho anh em kéo dù tôi
xuống.
Hú hồn ! Anh em có hỏi tôi, lúc đó có sợ không. Thú thật, lúc đó tôi đã
không có thời giờ để sợ. Mà chỉ lo giải quyết vấn đề đang xẩy ra với mình
để cứu người và cứu mình. Nhưng sau đó thì sợ. Giả dụ ông đâm thẳng vào
người tôi với tốc độ hơn trăm cây số giờ, thi tiêu cả tôi lẫn ổng. Bây giờ kể
lại hai tay vẫn còn đổ mồ hôi.
Lần thứ hai
Quả thật, cú shock này đã đeo bám theo tôi nhiều ngày sau đó. Nhưng cũng
may là tình hình chiến sự và công việc bề bộn hàng ngày đã khiến cho tôi
quên đi và lấy lại phần nào tinh thần. Đó là không kể bà xã tôi đang có bầu,
sắp đến ngày sinh rồi. Anh em trong tiểu đoàn thì hay hỏi tôi để nghe kể lại
tai nạn vừa qua. Các ông thầy của TTHL/ND thì khuyến khích tôi :
- Bác sĩ à, bị tai nạn rồi mà không nhẩy lại ngay thì sẽ sợ không dám nhẩy
nữa đâu !
Và tôi cũng nghĩ như thế. Để lấy lại tinh thần, hai tuần lễ sau tôi đã đi nhẩy
dù tự động cùng với khóa sinh. Lúc chiếc C119 bay vào trục thả dù, quả
trong lòng có hơi nao núng. Nhưng tiếng hát của các khóa sinh đã làm tôi
quên hết lo âu để hát cùng anh em. Tôi đã móc dây SOA vào dây cáp trên
đầu và bung ra cửa với tư thế dang tay như nhẩy điều khiển. Ông thầy thả
tôi ở cửa máy bay dơ ngón tay cái lên, tôi cười và dù bọc, thật tròn, thật
đẹp, không như lá dù rách tả tơi của tôi lần trước.
Đích thân Vũ Khắc Niệm ưu ái đã để tôi ở lại coi tiếp hậu cứ chờ vợ tôi
sinh. Và ngày đó đã tới, đứa con trai út của tôi đã chào đời ngày 20/8/1972,
tuổi Nhâm Tý. Thế là tôi đã có đến 6 đứa con rồi. Đến lúc phải cột cái tù
và lại, chứ không thì …
Bỗng ngày 25/8/1972, bác sĩ Nguyễn Văn Thịnh mới đi du học Hoa Kỳ
về, vào tiểu đoàn chào tôi và khoe có mua được một bộ áo combinaison
mầu đen để mặc đi nhẩy. Cũng nên nhắc là sau khi tôi có bằng nhẩy dù
điều khiển thì bác sĩ Trần Quý Nhiếp và bác sĩ Thịnh cũng xin đi học. Bác
sĩ Trần Văn Tính cũng được tốt nghiệp trước khi đi làm TĐT/TĐ7QY ở
vùng IV. Bác sĩ Thịnh rủ tôi đi nhẩy ngày chúa nhật 27/8/1972. Tôi cũng
được TTHL/ND thông báo có nhẩy dù điều khiển chung với Mỹ và vì tôi
là bác sĩ của Saigon Parachuting Club, nên tôi cần có mặt để phụ trách y
tế. Vả lại hôm đó cũng có lễ “cúng bãi” nhân dịp rằm tháng 7 ta như thông
lệ hàng năm. Thật ra, đúng ngày rằm là ngày thứ tư 23, nên có lẽ vì là ngày
thường, đã rời việc cúng bãi đến cuối tuần.

Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221