Page 213 - DACSAN71
P. 213
213 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
xuống ngay TTHLND gặp ông.
Theo sự trình bầy của trung tá Vinh, ông trung tướng hồi hưu Paul Vanux-
em của Pháp hiện đang ở Sài Gòn để làm việc gì với chính quyền. Ông là
một sĩ quan chỉ huy nhẩy dù đã từng phục vu chiến trường Đông Dương
thời kỳ sơ khai của binh chủng trước khi được chuyển sang Quân Đội Việt
Nam Cộng Hòa. Ông có người con trai là Jean Vanuxem hiện sang ở với
ông và anh ta đã được phép, từ những bộ phận tối cao của Việt Nam, cho
được huấn luyện để lấy bằng nhẩy dù Việt Nam. Anh ta đã hoàn tất 3 sauts
trên 4 sauts huấn luyện và ngày mai sẽ nhẩy saut thứ tư. Trung tá Vinh
muốn nhân dịp này các huấn luyện viên nhẩy biểu diễn và mang bằng nhẩy
dù và rượu champagne từ trên trời xuống gắn cho cậu ta và mở rượu uống
mừng. Vì ông Thầy Vinh biết tôi không bỏ lỡ lần nhẩy biểu diễn nào, với
lại tôi cũng nói tiếng Pháp thông thạo, nên ông gọi tôi để ngày mai đi nhẩy.
Tôi có lưu ý ông rằng trời xấu, mây thấp thế này ở dưới làm sao nhìn thấy
gi. Ông cuời và nói :
- Hy vọng mai khá hơn, với lại mùa này thì thường “sớm nắng, chiều mưa
mà” bác sĩ !
Tôi cũng cười vì dù ở dưới đất không thấy gì, thì mình vẫn có cơ hội
nhẩy.
- Vâng, tôi cũng mong như vậy, Trung tá !
Đôi ba câu chuyện phiếm, tôi nhìn trên bàn giấy của ông thấy còn một
chồng bằng dù ông đang ký dở. Tôi chào kính rồi kiếu ông ra xe.
Tôi tạt ngang nhà dù. Trung sĩ Khoái, người thường vẫn gấp và bảo quản
dù cho tôi, nói ngay:
- Nghe nói ông thầy ngày mai nhẩy, em đã chuẩn bị dù cho ông thầy rồi.
- Merci cậu. Sáng mai tôi tới lấy nghe.
- Dạ bác sĩ !
Tôi lùi xe lái về Bệnh Viện, trong bụng nghĩ, anh chàng Khoái này thật dễ
thương, lúc thì gọi mình là ông thầy, mà anh ta cũng là huấn luyện viên,
trước cả tôi nữa, lúc thì gọi là bác sĩ, lúc thì gọi là thiếu tá… Đúng là tình
huynh đệ chi binh vì anh không phải là lính của TĐQY, không là thuộc cấp
của tôi, nhưng anh rất thân tình với tôi, chăm lo từng chút cho cây dù của
tôi. Đúng thật là tôi đã vô hình chung tin tưởng và giao tính mạng mình
vào tay anh ta. Có phải vì anh thấy được lòng tin tưởng trọn vẹn của tôi đối
với anh ta mà anh đã có những cảm tình đặc biệt đó chăng, nhưng chẳng
bao giờ thấy anh vượt xa hơn.
Cũng may, bác sĩ Niệm, Tiểu Đoàn Trưởng ra Hành Quân và cho tôi về coi
hậu cứ, nên mới có dịp đi nhẩy… dù với các khóa sinh hoặc đi nhẩy biểu
diễn để tuyển mộ.
Tuy nhà gần sát trại Hoàng Hoa Thám, nhưng tôi vẫn thường ngủ trong hậu
cứ tiểu đoàn thi hành lệnh cấm trại 100%. Tôi dặn hạ sĩ nhất Nguyễn Văn

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218