Page 215 - DACSAN71
P. 215
215 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
Gió lạnh tạt vào mặt, tôi ngước đầu lên, thấy trên trực thăng khói đỏ bốc
ra phía bên phải, tôi nghĩ bụng : ông Nhược nhẩy đây. Không có giờ nhìn
theo trực thăng nữa, tôi ngó xuống dưới, mây trắng mỏng như khói tạt lên
mặt, nhưng tôi thoáng thấy giải khói vàng ở dưới đất, gần phía đồn dân
vệ. Khói bay về phía đồn. Ngay dưới tôi là trường học. Tôi nghiêng người
hướng về phía đồn. Mọi sự tốt đẹp. Thế bay của tôi cũng stable, không bị
quay lộn. Tóm lại là rất “êm”. Liếc nhìn đồng hồ cao độ, kim xuống khá
mau. Nhìn đồng hồ chronomètre 10 giây rồi 20 giây… Vì đã nhẩy cao hơn
nên cứ yên trí còn thời gian. Chợt nhìn xuống đồng hồ cao độ thấy còn có
2200 bộ. Tôi thu tay vào, cầm tay nắm và mở dù.
Có vẻ dù tôi bung ra tốt vì nó đã kéo ngược tôi lên. Nhưng ! Nhanh như
một tia chớp, tôi có cảm tượng như có cái gì lướt ngang vào dù tôi. Má
bên phải nóng rát, như bị một tấm giấy nhám chà qua thật nhanh. Tôi thấy
mình bị đu lên rất cao vì ngước mắt lên tôi vừa thấy chóp dù vừa thấy cây
cối. Tôi vừa bị đu qua, đu lại, vừa bị nhún lên nhún xuống, và thấy mình
bắt đầu bị quay như xoắn dù. Nhìn lên thấy lá dù phía sau, chỗ cửa sổ lớn
bên trái bị rách từ lề bắt gió lên đến chóp. Nhìn xuống thấy một gói dài
mầu đỏ. Chắc có ai nhẩy vào dù mình và đang bị treo lủng lẳng dưới chân
mình. Khói đỏ từ trong cái gói dài đó bay lên. Thấy người đó bị treo vào
tôi bằng mấy sợi dây dù nhỏ mắc vào dù bụng của tôi. Thuộc bài, nên tôi
cố gắng với tay xuống dưới dù bụng của tôi, nắm lấy mớ dây dù của người
đó kéo lên và cuốn một vòng quanh dù bụng của mình. Dù tôi quay càng
lúc càng nhanh, mà tốc độ xuống cũng nhanh như dù đuôi nheo.
Không nghĩ đến việc nhìn đồng hồ, tôi vội vàng mở dù bụng. Dù bụng
không bung. Tôi liệng tay nắm dù bụng đi và hai tay móc lá và dây dù giải
ra phía trước mặt. May quá, gió bắt vào dù mồi và cánh dù trắng nở lên
như một sự cứu rỗi ! Dù bụng vừa bung thì dù lưng bị rách nên hết gió xẹp
xuống. Tôi thấy, chắc hai người đáp xuống với một dù bụng thì chắc chắn,
thế nào cũng bị thương.
Bỗng nghe rắc rắc, nhìn xuống dưới thấy cái gói đỏ nằm giữa hai ngôi mộ
xây. Còn tôi thì không chạm đất. Đã nghĩ cách đó mấy giây là thế nào cũng
bị thương, mà sao thấy mình không thấy chạm đất, cũng không thấy đau
đớn, mà lại thấy mình lơ lửng thế này. Một ý nghĩ kỳ quặc hiện ra trong
đầu sau khi nhìn thấy cái gói đỏ dưới đất, tôi cố ngó quanh ngó quẩn xem
có thấy mình nằm ở chỗ nào gần đó không… Không thấy. Chỉ thấy mấy
đứa trẻ con chạy tới nhìn dưới đất rồi nhìn lên tôi đang bị treo trên một cây
tre cao bị gẫy gác qua mái nhà của dân trước Ấp Đồn.
Anh em y tá, và các HLV chạy tới kéo tôi xuống. Lúc đó, chui từ trong dù
ra là ông trung tá Nhược. Lúc mới ló đầu ra, tôi chỉ thấy hai mắt ông mở
lớn. Ông ấp úng :
- Đm; tao tính dỡn chụp chân mày chơi…

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220