Page 268 - DACSAN70
P. 268
268 Muõ Ñoû 70
lệnh cấp trên cho pháo đội tan hàng, tôi biết việc này sẻ làm cho anh em
rất đau lòng, nhưng là quân đội chúng ta phải thi hành lệnh, sau này chắc
chắn là anh em sẻ gặp rất nhiều khó khăn, là chiến sĩ Nhảy Dù anh em hảy
noi theo truyền thống binh chủng, cố gắng mà sống”. Sau đó tôi cho pháo
đội hạ nòng đại bác xuống và tháo đạn ra, súng cá nhân thì xếp thẳng hàng
trên ba lô như thể đang nghỉ ngơi sau những giờ huấn luyện tác xạ. Các
khẩu trưởng hỏi tôi có dùng lựu đạn lân tinh phá nòng đại bác hay không,
tôi lắc đầu. Thạch lại hỏi tôi còn đài tác xạ thì sao, tôi cũng lắc đầu nói để
nguyên.
Pháo đội tôi đâu có đầu hàng hay bị tràn ngập, bị địch tràn ngập mới phải
phá súng, phá đài tác xạ, chúng tôi đã chiến đấu và đang giờ nghỉ mà, pháo
đội tôi chỉ tạm nghỉ cuộc chơi. Lính quốc gia không bao giờ đầu hàng cộng
sản, họ chỉ bị bức tử phải buông súng và tạm nghỉ cuộc chơi.
Từng anh em binh sĩ hạ sĩ quan chào từ giả tôi, một đệ tử ruột đòi đi theo
tôi trở về nhà, tôi không cho và nói đi theo tôi rất nguy hiểm. Trong khoảng
khắc, sân Cộng Hòa không còn một bóng người, chỉ còn mình tôi trở vào
nhà viên quản thủ sân xin một bộ đồ civil, vào đài tác xạ thay đồ trận,
xong, tôi trở ra vị trí đứng nghiêm chào. Những khẩu đại bác gióng thẳng
hàng bên cạnh súng cá nhân M16 và quân trang của đơn vị tôi còn đó như
bật lên một sức sống mãnh liệt, một phần đời tôi ở trong đó đang thức dậy
nổi căm phẩn, quê hương tôi rồi đây phải gánh chịu nổi đau mất nước về
tay cộng sản khát máu, niềm uất hận này không bao giờ tan. Tôi buồn bả
quay gót trở về nhà, không dám quay lại nhìn pháo đội một lần chót, vì
nhìn nửa tôi sẻ khóc. Anh em quân đội chúng tôi đã cố gắng làm tròn bổn
phận của mình trong giai đoạn đau thương của đất nước, nay đành bó tay,
nhưng là lính không thể khóc vào lúc này, vì tôi còn phải cố gắng để sống,
để viết sau này, và nhớ đó, trong bộ đồ dân sự, tôi vẫn còn là một người
lính nguyên thủy.
Hơn ba mươi năm qua, mổi năm đến ngày này, tôi lại khóc, không phải
giọt nước mắt của những con đại bàng gảy cánh tháng tư, vì những người
lính quốc gia đã tận lực làm tròn bổn phận đối với tổ quốc, được toàn dân
ngưỡng mộ, và không có việc gì phải hối hận phải khóc vì không giữ được
nước, vì cuộc chiến này là do quốc tế cộng sản và bàn tay lông lá đạo diễn,
dân tộc ta chỉ là con cờ trên một bàn cờ đã xếp sẳn nước đi. Những giọt
nước mắt của người lính quốc gia rơi xuống để khóc thương cho đất nước
từ nay bị thống khổ dưới gông cùm cộng sản, chứ không phải than khóc
cho số phận của mình, vì một khi vào quân đội dâng hiến đời mình cho tổ
quốc là chấp nhận mọi hy sinh mất mát cho bản thân mình, do đó mới bảo
vệ được miền nam tự do cho đến ngày bị bức tử.
Cộng sản Bắc Việt được quốc tế dàn xếp để Dương Văn Minh ra lệnh
buông súng ngày 30/4/1975, chứ đâu có tài cán gì chiếm được miền nam,
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273