Page 267 - DACSAN70
P. 267
Muõ Ñoû 70 267

hỏi nạp đạn lâu quá sao chưa bắn vậy Trung úy, tôi chỉ tay lên trời chỉ mấy
chiếc trực thăng nói tại tụi nó đó.
Vừa lúc đó Hạ sĩ nhất Thạch truyền tin chạy ra gọi tôi: “Trung Úy, ông
Minh đầu hàng rồi”. Tôi vội chạy vào đài tác xạ, qua radio, tiếng Tổng
Thống hai ngày, Dương Văn Minh kêu gọi buông súng như một nhát dao
đâm vào tim mọi người. Tôi gọi máy về Tiểu đoàn hỏi có bắn tiếp không,
hay tan hàng, hoặc bàn giao? Chừng nào có lệnh trực tiếp từ tiểu đoàn tôi
mới thi hành chứ không hạ nòng đâu. Thiếu Tá Việt bảo đợi đấy. Độ 5 phút
sau, tôi bước ra cửa đài tác xạ nhìn ra ngoài, các đơn vị bạn trong sân Cộng
Hòa tự động tan hàng, sáu khẩu đại bác của Biệt Động Quân vẫn còn cất
cao nòng, nhưng toàn thể đã lục tục rời vị trí, những người lính anh dũng
của quân lực Việt Nam Cộng Hòa đi ngang qua chúng tôi hết sức buồn bả.
Những con đại bàng một thời oanh liệt nam chinh bắc chiến đã thật sự gảy
cánh tháng tư, phát súng phát ra không phải từ Hà Nội mà từ Washington
DC đã bức tử cả một quân đội anh hùng, 21 năm nay, Việt cộng đâu có
làm gì được chúng tôi, chỉ một phản bội của đồng minh thôi đã làm tan
nát cả một quốc gia. Từ năm mùa hè đỏ lửa 1972 đến nay, tại Bình Long,
Kontum, Trị Thiên, một mình quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã anh dũng
chống lại cả một khối cộng sản tế hung hản, đánh tan tành bọn chúng,
không anh hùng sao được.
Lúc này, tại đây, chỉ còn pháo đội của tôi, những người lính của giờ thứ
25 của cuộc chiến vẫn không chịu rời đơn vị, trừ hai người xin phép về
thăm gia đình rồi kẹt luôn, còn thì hiện diện đầy đủ, hai hôm nay, họ chỉ
cần bước ra khỏi sân vận động là về với gia đình, và ngay bây giờ họ cũng
đã có quyền này, tại sao lại còn đứng đây? Họ là Nhảy Dù, cũng như tôi,
họ đang đợi lệnh. Không ai có thể ra lệnh cho tôi buông súng trừ cấp chỉ
huy trực tiếp. Ngay lúc đó, Thiếu Tá Tiểu đoàn phó, Đỗ Tiến Hóa, chạy
xe Jeep đến ra lệnh cho tôi tan hàng. Tôi trở vào đài tác xạ, chấm điểm
cho pháo đội quay nòng về trại Hoàng Hoa Thám để chào tạm biệt, rồi gọi
Liêng vào ra lệnh :” Anh cho tất cả pháo đội, quần áo chĩnh tề, ba lô xếp
thẳng hàng như ở quân trường, khi tôi ra, bồng súng chào trình diện quân
số, đợi lệnh”.
Khi tôi ra trước hàng quân, pháo đội đã sẳn sàng tư thế chào kính, 6 khẩu
đại bác vẫn giương cao nòng, những người lính bồng súng chào thật
nghiêm trang, nét mặt họ không điểm một chút hốt hoảng hay lo sợ, họ
tuân lệnh cấp chỉ huy một cách tuyệt đối. Tôi nhìn anh em và tiếc nếu có
lá quốc kỳ màu vàng ba sọc đỏ lúc này, tôi đã cho cử hành lễ chào quốc kỳ
ngay lập tức. Tôi cắn chặt đôi hàm răng để khỏi bật ra tiếng khóc vì trong
lòng hết sức thương cảm, những người lính của tôi, có người mới về đơn
vị chưa đầy hai tuần, vẫn tuân lệnh cấp chỉ huy dầu cho đứng trước hoàn
cảnh tuyệt vọng như thế này. Tôi cho anh em nghỉ và nói: ” Tôi thi hành
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272