Page 24 - DACSAN70
P. 24
24 Muõ Ñoû 70
có biện pháp tốt hơn kế hoạch “Bước chân chim” với ý chí “Cố Gắng”
như khẩu hiệu của binh chủng. Ngày 7 tháng 4, Tiểu Đoàn 8 vượt tuyến
xuất phát, lấy con đường làm chuẩn, mở rộng đội hình ra hai bên, đến
hoành độ 48 thì ngừng lại. Tiểu Đoàn 5 vượt qua mặt TĐ8, bung quân
tối đa để lục soát và tránh phục kích. Mấy trăm con người chìm hẳn vào
vũng xanh đậm của rừng dày đan lá. Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Chí Hiếu
kẹp sát ống liên hợp vào mang tai, linh cảm nguy biến hẳn sẽ tới.. Súng
nổ, thoạt đầu chỉ có hướng trước mặt, đoàn quân dừng lại, lập tức hướng
cánh trái súng dồn dập đổ xuống: Tiểu đoàn cộng quân dựa thế vào giải
mô đất của đường rầy xe lửa cũ (Lộ trình Sàigòn-Lộc Ninh, đã bị bỏ phế
từ đầu thập niên 60) để tấn công chia cắt đội hình nhảy dù. Chỉ còn một
phương cách – Phản tấn công vào thế trận đối phương. Trận chiến kéo dài
nửa ngày, cuối cùng Bắc quân rút lui về hướng tây; thương binh nằm chật
vùng rừng, ngỗn ngang trên đất. Tiểu Đoàn Trưởng Hiếu nhìn vào bản đồ:
Bàu Hót, toạ độ 78051.. Còn bao nhiêu cái bàu nữa mới tới được An Lộc?
Chiến trường mới qua được một ngày.
Từng cây số đường được nhích lên khó khăn, gần đến Chơn Thành độ
căng cứng chiến trường càng hiện rõ. Lê Lợi đã nghe ra “mùi” địch – Mùi
của pháo, cối mà chắc chắn sẽ mãnh liệt không kém như kỳ ở Hạ Lào - Chỉ
mới đây. Năm ngoái. Đại Tá Lưỡng cau cau chiếc trán.
..Quyền nầy, cố gắng xin mấy trực thăng, ngày mai mình “thẩy” Thằng 6
lên trên Chơn Thành, xong cho lục soát về ngược lại. Đâu ai bắt buộc mình
phải đi từ dưới nầy đi lên để rơi vô phục kích của tụi nó?! Bùi Quyền (Sĩ
quan thủ khoa Khóa 16 Đà Lạt), Thiếu Tá Trưởng Ban 3 (Ban Hành Quân)
nhìn người chỉ huy kính phục.. Anh nghĩ thầm: Lê Lợi hay thật, biết cách
chuyển đổi thế trận để đối thủ không thể lường được.
Ngày 9, có trực thăng, Tiểu Đoàn 6 bất thần nhẩy lên phía Bắc Chơn
Thành, xong quay ngược lại để đón Tiểu Đoàn 5 từ Bầu Bàng vọt lên.
Đúng hai giờ chiều, hai tiểu đoàn “bắt tay” nhau cái rụp ở Chơn Thành. Lê
Lợi gật gù tự đánh giá: Tụi nó kông biết mình làm trò gì với cú nhẩy của
Thằng 6.. Đi lên hay đi xuống? Thêm một ngày tương đối bình yên đi qua.
Đại Tá Lưỡng cởi đôi giày. Toàn ban tham mưu lữ đoàn bắt chước. Mỗi
chiều được cởi giày là một hạnh phúc !
Thêm hai ngày đẹp đẽ đi qua, lữ đoàn đi được ba-mươi cây số về phiá bắc.
Đối với một địa thế bằng phẵng, tốc độ tiến quân hiện tại kể là quá chậm,
nhưng Lê Lợi không muốn đơn vị tăng phái, Thiết Đoàn Kỵ Binh 1/5 của
Đại Tá Đức mở vào quá sâu, dễ bị lún lầy, và bộ binh nhẩy dù không bảo
vệ cạnh sườn được. Ngày 12, lại theo chiến thuật “bước chân chim”: TĐ8,
pháo binh Dù, và thiết kỵ nhảy bước lớn từ cực Nam (của đoàn quân)
qua mặt Chơn Thành, đến ngang TĐ5 bỏ pháo binh lại, tiếp tục “mu” lên
hướng Bắc. Lê Lợi nói lời hy vọng: Nếu “Thằng 8” tới được Suối Tàu Ô,
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
có biện pháp tốt hơn kế hoạch “Bước chân chim” với ý chí “Cố Gắng”
như khẩu hiệu của binh chủng. Ngày 7 tháng 4, Tiểu Đoàn 8 vượt tuyến
xuất phát, lấy con đường làm chuẩn, mở rộng đội hình ra hai bên, đến
hoành độ 48 thì ngừng lại. Tiểu Đoàn 5 vượt qua mặt TĐ8, bung quân
tối đa để lục soát và tránh phục kích. Mấy trăm con người chìm hẳn vào
vũng xanh đậm của rừng dày đan lá. Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Chí Hiếu
kẹp sát ống liên hợp vào mang tai, linh cảm nguy biến hẳn sẽ tới.. Súng
nổ, thoạt đầu chỉ có hướng trước mặt, đoàn quân dừng lại, lập tức hướng
cánh trái súng dồn dập đổ xuống: Tiểu đoàn cộng quân dựa thế vào giải
mô đất của đường rầy xe lửa cũ (Lộ trình Sàigòn-Lộc Ninh, đã bị bỏ phế
từ đầu thập niên 60) để tấn công chia cắt đội hình nhảy dù. Chỉ còn một
phương cách – Phản tấn công vào thế trận đối phương. Trận chiến kéo dài
nửa ngày, cuối cùng Bắc quân rút lui về hướng tây; thương binh nằm chật
vùng rừng, ngỗn ngang trên đất. Tiểu Đoàn Trưởng Hiếu nhìn vào bản đồ:
Bàu Hót, toạ độ 78051.. Còn bao nhiêu cái bàu nữa mới tới được An Lộc?
Chiến trường mới qua được một ngày.
Từng cây số đường được nhích lên khó khăn, gần đến Chơn Thành độ
căng cứng chiến trường càng hiện rõ. Lê Lợi đã nghe ra “mùi” địch – Mùi
của pháo, cối mà chắc chắn sẽ mãnh liệt không kém như kỳ ở Hạ Lào - Chỉ
mới đây. Năm ngoái. Đại Tá Lưỡng cau cau chiếc trán.
..Quyền nầy, cố gắng xin mấy trực thăng, ngày mai mình “thẩy” Thằng 6
lên trên Chơn Thành, xong cho lục soát về ngược lại. Đâu ai bắt buộc mình
phải đi từ dưới nầy đi lên để rơi vô phục kích của tụi nó?! Bùi Quyền (Sĩ
quan thủ khoa Khóa 16 Đà Lạt), Thiếu Tá Trưởng Ban 3 (Ban Hành Quân)
nhìn người chỉ huy kính phục.. Anh nghĩ thầm: Lê Lợi hay thật, biết cách
chuyển đổi thế trận để đối thủ không thể lường được.
Ngày 9, có trực thăng, Tiểu Đoàn 6 bất thần nhẩy lên phía Bắc Chơn
Thành, xong quay ngược lại để đón Tiểu Đoàn 5 từ Bầu Bàng vọt lên.
Đúng hai giờ chiều, hai tiểu đoàn “bắt tay” nhau cái rụp ở Chơn Thành. Lê
Lợi gật gù tự đánh giá: Tụi nó kông biết mình làm trò gì với cú nhẩy của
Thằng 6.. Đi lên hay đi xuống? Thêm một ngày tương đối bình yên đi qua.
Đại Tá Lưỡng cởi đôi giày. Toàn ban tham mưu lữ đoàn bắt chước. Mỗi
chiều được cởi giày là một hạnh phúc !
Thêm hai ngày đẹp đẽ đi qua, lữ đoàn đi được ba-mươi cây số về phiá bắc.
Đối với một địa thế bằng phẵng, tốc độ tiến quân hiện tại kể là quá chậm,
nhưng Lê Lợi không muốn đơn vị tăng phái, Thiết Đoàn Kỵ Binh 1/5 của
Đại Tá Đức mở vào quá sâu, dễ bị lún lầy, và bộ binh nhẩy dù không bảo
vệ cạnh sườn được. Ngày 12, lại theo chiến thuật “bước chân chim”: TĐ8,
pháo binh Dù, và thiết kỵ nhảy bước lớn từ cực Nam (của đoàn quân)
qua mặt Chơn Thành, đến ngang TĐ5 bỏ pháo binh lại, tiếp tục “mu” lên
hướng Bắc. Lê Lợi nói lời hy vọng: Nếu “Thằng 8” tới được Suối Tàu Ô,
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014