Page 34 - DanSan68
P. 34
34 Muõ Ñoû 68




Taø aùo xanh



(* Cho Nguyễn Văn Tuân một thằng bạn liệt từ chiến trường, đã chết)








Không cần một đóm lửa
dù cơn gió chiều chẳng ai mời
vẫn cố hất tung mái tóc đen mà mượt
khi em đi bên anh

Người lính sắp ra trận
Hơn một lần mái tóc người yêu là suối
trong bài thơ tình thật ngẫu nhiên
Anh đừng quên chiếc áo xanh.

Tôi đi qua trận địa
Ở đó những khúc xương đã đứt lìa
những ngón tay vẫn cố vây vẩy
mơ hồ bên ai một tà áo mơ xanh.


Tà áo xanh gợi nhớ một lần hẹn ước
khi người lính đến giờ phải chia tay
Anh vào nơi gió cát
Lửa, máu, và chập chùng những xác người


Và bây giờ, chẳng ai cần một đóm lửa
vì cuộc chiến đã tàn hình như khá lâu
người lính vào trận mạc đã chẳng trở về
Sao em còn giữ mãi đóm lửa leo lét trong tim ?

Chu Thụy Nguyên







Giả từ Denver
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39