Page 30 - DanSan68
P. 30
30 Muõ Ñoû 68
rất hãnh diện được mang trên đầu. Tôi nhận thức rõ là họ sẵn sàng hy sinh
ngay lúc ấy, ngay tại đó và ngay trên khu rừng cao su đang bị cày nát bởi
súng đạn.
Nhìn thấy họ tự nguyện chấp nhận định mạng, với cái chết đang xảy
ra trước mắt, làm cho tôi bị khích động. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đến một trận
đánh khác, trận đánh mà anh chắc rằng anh sẽ thắng, thắng dễ dàng. Kết
cuộc của trận đánh đang xảy ra trước mắt tôi, hơn cả những gì mà tôi đã có
kinh nghiệm trước đây và sẽ xảy ra thật nhanh. Tôi thấy và tôi hiểu những
gì họ đang làm, nhưng tôi vẫn còn có những ý nghĩ không được dứt khoát
trong đầu. Và tôi cũng không có ý định sẽ cùng chiến đấu với họ, vì biết
chắc họ sẽ hy sinh như trong truyện thần thoại Valhalla. Nhưng, sự thật mà
những người lính thản nhiên nhận lấy nhiệm vụ không thể thi hành được
làm cho tôi bị choáng váng. Việc nầy làm cho tôi có cách nhìn khác về
những sự việc nhỏ hay những khủng hoảng trong đời sống thường ngày sẽ
nhẹ nhàng hơn đi.
Những phi cơ phản lực lần nầy mang những trái bom nặng ký và bom
Napalm, tôi hướng dẫn phi công quan sát cho đánh vào ngay phía trước
chiến hào. Tiếng súng của quân địch im bặt sau khi tiếng bom nổ và hơi
nóng của napalm đốt cháy khu cao su trước mắt. Đây đúng là lúc tôi phải
rời bỏ nơi đấy. Tôi la to cho người lính mang máy biết rồi nhảy lên, nhưng
anh đang nằm sấp với cái nón sắt úp trên mặt. Khi anh ta không trả lời, tôi
nắm vai anh, nhưng thân người anh trở nên mềm nhủng và tôi hiểu rằng
anh đã chết. Tôi không nghe anh kêu la khi bị trúng đạn, anh nằm kế cạnh
tôi, chỉ cách một khoảng tay, bị bắn trúng đầu, vậy mà tôi không hay biết
gì. Tôi giựt mạnh cái máy truyền tin ra khỏi ba lô anh và bắt đầu chạy.
Âm thanh vang động của trận đánh lại tiếp tục nổ vang khi tôi khum lưng
bỏ chạy với ba lô trên lưng, cây shotgun trên tay và máy truyền tin bên
tay khác. Những lằn đạn xanh bắn xuyên qua những cây cao su, làm thân
và lá cây bay lả tả. Không khí quá nóng bức làm người tôi ra đầy mồ hôi.
Tôi chạy được khoảng năm mươi thước thì nghe tiếng viên phi công quan
sát trên máy. Anh cho tôi biết đợt không yểm kế tiếp, các phi cơ chiến đấu
đang bay vào vùng và sẵn sàng cho mục tiêu. Tôi nhào xuống một chỗ
trủng vừa nghỉ mệt vừa lắng nghe tiếng động của trận đánh ngay nơi mà
tôi vừa rời khỏi, tiếng súng vẫn còn nổ vang ngay nơi ấy. Tôi báo cho anh
ta điều khiển thả bom ngay chỗ quân bạn, ngay nơi bom napalm vừa được
thả xuống. Khi phi cơ phản lực vừa bay ngang, tôi nhổm dậy, chạy tiếp.
Thêm được năm mươi thước nửa là tôi ngưng chạy, nằm nghỉ mệt.
Khi tôi nằm thở và mồ hôi tiếp tục đổ ra thì tiếng súng phía sau lưng tôi
cũng bắt đầu tắt dần đi. Quân địch đã tràn ngập vị trí và tuy thỉnh thoảng
vẫn còn nhiều tiếng súng nổ rộ, trận đánh coi như đã chấm dứt. Phi công
quan sát cho biết anh vẫn còn nhiều phi cơ thả bom đang bay đến, tôi
Giả từ Denver
rất hãnh diện được mang trên đầu. Tôi nhận thức rõ là họ sẵn sàng hy sinh
ngay lúc ấy, ngay tại đó và ngay trên khu rừng cao su đang bị cày nát bởi
súng đạn.
Nhìn thấy họ tự nguyện chấp nhận định mạng, với cái chết đang xảy
ra trước mắt, làm cho tôi bị khích động. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đến một trận
đánh khác, trận đánh mà anh chắc rằng anh sẽ thắng, thắng dễ dàng. Kết
cuộc của trận đánh đang xảy ra trước mắt tôi, hơn cả những gì mà tôi đã có
kinh nghiệm trước đây và sẽ xảy ra thật nhanh. Tôi thấy và tôi hiểu những
gì họ đang làm, nhưng tôi vẫn còn có những ý nghĩ không được dứt khoát
trong đầu. Và tôi cũng không có ý định sẽ cùng chiến đấu với họ, vì biết
chắc họ sẽ hy sinh như trong truyện thần thoại Valhalla. Nhưng, sự thật mà
những người lính thản nhiên nhận lấy nhiệm vụ không thể thi hành được
làm cho tôi bị choáng váng. Việc nầy làm cho tôi có cách nhìn khác về
những sự việc nhỏ hay những khủng hoảng trong đời sống thường ngày sẽ
nhẹ nhàng hơn đi.
Những phi cơ phản lực lần nầy mang những trái bom nặng ký và bom
Napalm, tôi hướng dẫn phi công quan sát cho đánh vào ngay phía trước
chiến hào. Tiếng súng của quân địch im bặt sau khi tiếng bom nổ và hơi
nóng của napalm đốt cháy khu cao su trước mắt. Đây đúng là lúc tôi phải
rời bỏ nơi đấy. Tôi la to cho người lính mang máy biết rồi nhảy lên, nhưng
anh đang nằm sấp với cái nón sắt úp trên mặt. Khi anh ta không trả lời, tôi
nắm vai anh, nhưng thân người anh trở nên mềm nhủng và tôi hiểu rằng
anh đã chết. Tôi không nghe anh kêu la khi bị trúng đạn, anh nằm kế cạnh
tôi, chỉ cách một khoảng tay, bị bắn trúng đầu, vậy mà tôi không hay biết
gì. Tôi giựt mạnh cái máy truyền tin ra khỏi ba lô anh và bắt đầu chạy.
Âm thanh vang động của trận đánh lại tiếp tục nổ vang khi tôi khum lưng
bỏ chạy với ba lô trên lưng, cây shotgun trên tay và máy truyền tin bên
tay khác. Những lằn đạn xanh bắn xuyên qua những cây cao su, làm thân
và lá cây bay lả tả. Không khí quá nóng bức làm người tôi ra đầy mồ hôi.
Tôi chạy được khoảng năm mươi thước thì nghe tiếng viên phi công quan
sát trên máy. Anh cho tôi biết đợt không yểm kế tiếp, các phi cơ chiến đấu
đang bay vào vùng và sẵn sàng cho mục tiêu. Tôi nhào xuống một chỗ
trủng vừa nghỉ mệt vừa lắng nghe tiếng động của trận đánh ngay nơi mà
tôi vừa rời khỏi, tiếng súng vẫn còn nổ vang ngay nơi ấy. Tôi báo cho anh
ta điều khiển thả bom ngay chỗ quân bạn, ngay nơi bom napalm vừa được
thả xuống. Khi phi cơ phản lực vừa bay ngang, tôi nhổm dậy, chạy tiếp.
Thêm được năm mươi thước nửa là tôi ngưng chạy, nằm nghỉ mệt.
Khi tôi nằm thở và mồ hôi tiếp tục đổ ra thì tiếng súng phía sau lưng tôi
cũng bắt đầu tắt dần đi. Quân địch đã tràn ngập vị trí và tuy thỉnh thoảng
vẫn còn nhiều tiếng súng nổ rộ, trận đánh coi như đã chấm dứt. Phi công
quan sát cho biết anh vẫn còn nhiều phi cơ thả bom đang bay đến, tôi
Giả từ Denver