Page 31 - DanSan68
P. 31
Muõ Ñoû 68 31
báo cho anh thả ngay vào vị
trí đi. Anh hỏi tôi vẫn còn
ở chỗ cũ, tôi nói, tôi đã di
chuyển đi nơi khác và đơn
vị nhỏ còn ở lại đã bị tràn
ngập. Ngay đấy là mục tiêu
rất đúng vì chắc rằng quân
địch đang tập trung tại đấy.
Ngưng một tí, anh lập lại
câu hỏi và tôi cho biết đúng
là mục tiêu và tôi muốn anh
cho dội hết bom vào nơi
phòng thủ cũ của tiểu đoàn.
Trong lúc tôi mệt nhọc chạy khỏi vườn cao su và bước vào khu vực đã bị
đốt cháy với ánh nắng chói rọi thì phi cơ phản lực đang dội bom từng đợt
một. Vùng nầy toàn đầy cỏ dầy cứng và những bụi cây cao cỡ đầu gối đã
cháy thành than, mỗi một bước chân đi làm cho bụi tro bay đầy.
Tôi mong muốn bắt kịp tiểu đoàn, nên, thay vì đi dọc theo con đường
khá dài, tôi lại mạo hiểm chạy băng ngang khu vực trống. Khi chạy được
nửa đường, tôi mệt muốn đứt hơi. Vừa tìm được một chỗ trủng, tôi nhảy
ngay vào đó, nằm nghỉ mệt. Tôi nằm ngửa, mồ hôi chảy đầy, và trông thấy
chiếc phi cơ quan sát đang bay vòng trên không trung, tôi lắng nghe trên
tần số của viên phi công quan sát, trong lúc anh điều khiển các phi cơ oang
kích vào vị trí cũ của tiểu đoàn, đột nhiên, tôi trông thấy một dãi khói trắng
xuất hiện, bay ngang qua bầu trời, phía sau chiếc phi cơ nhỏ bé của anh.
Rồi tôi nghe tiếng, pop, pop, pop của đạn nổ vang trên bầu trời xanh vắt.
Chiếc phi cơ quan sát đang bị súng phòng không địch nhắm bắn, đạn nổ
sát phía sau lưng, trông giống như phim về Đệ Nhị Thế Chiến và tôi, chắc
là người khán giả duy nhất ngồi trong rạp hát. Tôi vào tần số của anh và
báo cho anh biết những gì tôi vừa trông thấy. Anh báo đã nhận được và bắt
đầu bay lên cao rồi bay biến đi khi đợt yểm trợ không yểm cuối vừa bay ào
qua. Quân địch đã mang phòng không 37 ly vào trận chiến An Lộc và thêm
loại vũ khí chết người, phòng không 57 ly được gắn trên khung xe tăng.
Tôi vừa trông thấy hỏa lực đáng sợ đó, tuy rằng những quả đạn phòng
không phát nổ ở cách xa tôi. Tuy vậy, tôi chỉ nghe tiếng nổ khi những làn
khói trắng bay lên bầu trời mà không nghe được tiếng súng đề-pa của quân
địch nhắm bắn vào chiếc phi cơ quan sát.
Sau khi trận không yểm chấm dứt, tôi mệt nhọc đứng lên, tiếp tục chạy
băng qua khu vực trống và tìm lại được tiểu đoàn. Tôi mệt quá sức, quân
phục dơ dáy và ướt sủng. Đơn vị đã di chuyển đến một khu vườn cao su
khác và khi tôi đến nơi, họ đã đào xong hầm hố, chuẩn bị chiến đấu tiếp.
Giả từ Denver
báo cho anh thả ngay vào vị
trí đi. Anh hỏi tôi vẫn còn
ở chỗ cũ, tôi nói, tôi đã di
chuyển đi nơi khác và đơn
vị nhỏ còn ở lại đã bị tràn
ngập. Ngay đấy là mục tiêu
rất đúng vì chắc rằng quân
địch đang tập trung tại đấy.
Ngưng một tí, anh lập lại
câu hỏi và tôi cho biết đúng
là mục tiêu và tôi muốn anh
cho dội hết bom vào nơi
phòng thủ cũ của tiểu đoàn.
Trong lúc tôi mệt nhọc chạy khỏi vườn cao su và bước vào khu vực đã bị
đốt cháy với ánh nắng chói rọi thì phi cơ phản lực đang dội bom từng đợt
một. Vùng nầy toàn đầy cỏ dầy cứng và những bụi cây cao cỡ đầu gối đã
cháy thành than, mỗi một bước chân đi làm cho bụi tro bay đầy.
Tôi mong muốn bắt kịp tiểu đoàn, nên, thay vì đi dọc theo con đường
khá dài, tôi lại mạo hiểm chạy băng ngang khu vực trống. Khi chạy được
nửa đường, tôi mệt muốn đứt hơi. Vừa tìm được một chỗ trủng, tôi nhảy
ngay vào đó, nằm nghỉ mệt. Tôi nằm ngửa, mồ hôi chảy đầy, và trông thấy
chiếc phi cơ quan sát đang bay vòng trên không trung, tôi lắng nghe trên
tần số của viên phi công quan sát, trong lúc anh điều khiển các phi cơ oang
kích vào vị trí cũ của tiểu đoàn, đột nhiên, tôi trông thấy một dãi khói trắng
xuất hiện, bay ngang qua bầu trời, phía sau chiếc phi cơ nhỏ bé của anh.
Rồi tôi nghe tiếng, pop, pop, pop của đạn nổ vang trên bầu trời xanh vắt.
Chiếc phi cơ quan sát đang bị súng phòng không địch nhắm bắn, đạn nổ
sát phía sau lưng, trông giống như phim về Đệ Nhị Thế Chiến và tôi, chắc
là người khán giả duy nhất ngồi trong rạp hát. Tôi vào tần số của anh và
báo cho anh biết những gì tôi vừa trông thấy. Anh báo đã nhận được và bắt
đầu bay lên cao rồi bay biến đi khi đợt yểm trợ không yểm cuối vừa bay ào
qua. Quân địch đã mang phòng không 37 ly vào trận chiến An Lộc và thêm
loại vũ khí chết người, phòng không 57 ly được gắn trên khung xe tăng.
Tôi vừa trông thấy hỏa lực đáng sợ đó, tuy rằng những quả đạn phòng
không phát nổ ở cách xa tôi. Tuy vậy, tôi chỉ nghe tiếng nổ khi những làn
khói trắng bay lên bầu trời mà không nghe được tiếng súng đề-pa của quân
địch nhắm bắn vào chiếc phi cơ quan sát.
Sau khi trận không yểm chấm dứt, tôi mệt nhọc đứng lên, tiếp tục chạy
băng qua khu vực trống và tìm lại được tiểu đoàn. Tôi mệt quá sức, quân
phục dơ dáy và ướt sủng. Đơn vị đã di chuyển đến một khu vườn cao su
khác và khi tôi đến nơi, họ đã đào xong hầm hố, chuẩn bị chiến đấu tiếp.
Giả từ Denver